Một tháng sau, Lâm Tiểu Trúc toàn thân có chút chật vật đứng trên đường cái tại kinh thành Đông Việt quốc.
Nàng vốn định đến dịch trạm thuê một chiếc xe thượng đẳng mà lên đường, không ngờ thương đội này rất có khả năng, trạm kiểm nào cũng có quen biết với Vương lão bản nên không có kiểm tra chiếc xe, ngay cả khi ra khỏi biên cảnh Bắc Yến quốc cũng không. Bây giờ đang là đầu đông, ngồi trong xe thực sự rất ấm áp, thoải mái; lương khô mang theo cũng không sợ hư, nàng đương nhiên mừng rỡ đi theo thương đội, không lo lắng tới vấn đề an toàn. Mỗi lần đến trấn nhỏ, thương đội dừng lại nghỉ ngơi, nàng cũng xuống xe thuê một căn phòng tắm rửa, bổ sung lương khô và nước, buổi sáng thừa lúc bọn họ chưa dậy, nàng lại lên xe. Ban ngày uống nước ít nên không cần đi về sinh, cả ngày cứ ở trên xe hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại ăn, ngủ không được thì luyện công, rốt cuộc sau một tháng nàng cũng đã tới được kinh thành Đông Việt quốc.
Nhìn con đường xa lạ, nhìn dòng người qua lại, Lâm Tiểu Trúc mang mặt nạ ngăm đen, để lộ chiếc răng khểnh. Tự do tự tại, vô câu vô thúc, dựa vào năng lực bản thân mà tạo dựng sự nghiệp là lý tưởng lớn nhất của nàng khi xuyên qua tới nay. Lần trước rời khỏi Bắc Yến, nàng không có cơ hội thực hiện, bây giờ không có gì ràng buộc, nàng có thể thi triển tài năng ở nơi xa lạ này, tạo lập tương lai của mình.
Thấy mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-vi-ky/3162628/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.