Thấy mạch tượng bình thường, Viên Thiên Dã thở phào nhẹ nhỏm đưa mắt nhìn nàng, bắt gặp nàng vẫn đang yên lặng nhìn hắn thì giật mình, tiến lên ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng gọi” Tiểu Trúc”
Lâm Tiểu Trúc vươn tay, gắt gao ôm chặt thắt lưng hắn, cảm thụ ấm áp của cơ thể hắn, lắng nghe nhịp tim khiến nàng yên tâm, ánh mắt bỗng nhiên có chút ướt át.
“Ngươi biết không, biết ngươi gặp nguy hiểm, ta rất lo sợ. Ta sợ sẽ không tìm được ngươi, nếu ngươi có bất trắc gì, ta nhất định sẽ hối hận cả đời” . Viên Thiên Dã thấp giọng nỉ non. Hắn gắt gao ôm Lâm Tiểu Trúc, giống như muốn dung nạp nàng vào trong cơ thể mình” đáp ứng ta đi, sau này đừng rời khỏi ta nữa”
Lâm Tiểu Trúc rốt cuộc không nhịn được nữa mà rơi lệ. Nàng không nói tiếng nào, chỉ đưa tay lên ôm cổ Viên Thiên Dã, hôn lên môi hắn.
“Tiểu Trúc. . .” Viên Thiên Dã mừng rỡ vô cùng, đưa tay ôm lấy đầu nàng, hôn thật sâu, nhiệt tình đáp lại sự chủ động của nàng.
Đang lúc Viên Thiên Dã trầm mê, Lâm Tiểu Trúc lại nhanh chóng rời khõi môi hắn.
“Sao vậy ?” Viên Thiên Dã có chút mất mát, nhíu mày nhìn nàng
“Có người ở bên ngoài.” Lâm Tiểu Trúc đỏ mặt, nhẹ giọng nói
“Giờ mới nhớ ra sao” Viên Thiên Dã mỉm cười, tâm tình trong lòng cũng vì nàng mà lên xuống.
Lâm Tiểu Trúc đấm nhẹ vào ngực hắn, luyến tiếc rời khỏi. Cảm giác tốt đẹp như vậy, nàng không muốn nghĩ gì khác, chỉ muốn yên lặng hưởng thụ giây phút hạnh phúc này.
Viên Thiên Dã cũng có cảm giác giống nàng, cũng luyến tiếc buông nàng ra. Hai người lẳng lặng ôm nhau hồi lâu, Viên Thiên Dã đau lòng Lâm Tiểu Trúc đang bị thương, nhẹ nhàng đẩy nàng ra nói” trên người ngươi có thương tích, mau lên giường nằm đi”
Lâm Tiểu Trúc để hắn dìu nàng lên giường, chớp mắt, cắn môi chờ nghe hắn hỏi chuyện.
Viên Thiên Dã thấy vậy, nhịn không được mỉm cười hỏi” nói đi, sao lại như vậy ?”
Dù ngượng ngùng thì Lâm Tiểu Trúc cũng đem tất cả chuyện xảy ra hôm nay kể lại chi tiết.
Viên Thiên Dã nghe xong, đưa tay sờ đầu nàng, an ủi” ngươi cũng đừng tự trách nữa, đâu ai ngờ giữa ban ngày lại có người dám lừa gạt bắt cóc người chứ. Hơn nữa dù có nghĩ tới thì Hoàn Nhi kia hiểu rõ chúng ta như vậy, ngươi khó mà không bị mắc mưu. Với lại chuyện này cũng do ta, ta không nên để ngươi một mình ở lại Triệu gia mà ra ngoài hành y, còn đi lâu như vậy. Yên tâm, ta sẽ sai người điều tra bọn họ. Còn nam nhân khiến ngươi bị thương ở lưng, ta sẽ đánh hắn một trận sau đó để người Triệu gia đưa hắn đi báo quan”
Lâm Tiểu Trúc gật đầu. Nàng biết năng lực của Viên Thiên Dã, chỉ cần hắn ra tay, cả nhà Hoàn Nhi không thể nào trốn thoát. Còn nam nhân muốn khi dễ nàng, nàng càng không cần phải lo. Khi hắn hại nàng, Viên Thiên Dã cũng khó chịu ra mặt, hắn đâu dễ để người kia chạy trốn.
“Khi nào thì chúng ta trở về ? chắc Thẩm Tử Dực sẽ rất lo lắng. Một mình hắn ở Triệu gia không biết có việc gì không ?” ngay cả nàng suýt chút nữa còn bị lừa, Thẩm Tử Dực từ nhỏ đến lớn luôn có người chiếu cố lại không biết võ công càng khiến người ta lo lắng.
“Không đâu, khi ta đi tìm ngươi có mang theo gia đinh của Triệu gia, vừa rồi đã bảo bọn họ quay về báo tin cho Thẩm Tử Dực. Hơn nữa xảy ra chuyện như vậy, Triệu lão bản khó thoát khỏi liên can, tất nhiên sẽ cho người bảo vệ hắn, ngươi yên tâm đi. Bây giờ trờ đã tối, nơi này lại cách xa Dương Lâm trấn, đường lại không dễ đi, ngươi lại đang bị thương nên chúng ta ở lại đây một đêm, chờ vết thương của ngươi khá hơn, ngày mai chúng ta quay về. Tính toán thì chắc đám Viên Thập cũng đã đến rồi”
Thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn muốn nói thêm, Viên Thiên Dã ôn nhu nói” được rồi, ngươi đừng quan tâm, lát nữa uống thuốc đi. . .” vừa nói tới đây thì hắn nhảy dựng lên” thuốc của ta. . .”
Thấy hắn gấp gáp chạy ra ngoài, Lâm Tiểu Trúc nhịn không được bật cười. Trước giờ Viên Thiên Dã luôn trầm ổn, bình tĩnh, không ngờ còn có thể thấy hắn như vậy.
Hồi lâu, Viên Thiên Dã mới bưng một chén thuốc vào” uống thuốc đi” thấy Lâm Tiểu Trúc muốn ngồi dậy, liền nói” đừng nhúc nhích, để ta đỡ ngươi”
Cảm giác có người che chở thật là tốt, Lâm Tiểu Trúc ngoan ngoãn nằm yên trên giường chờ Viên Thiên Dã đỡ nàng ngồi dậy.
Viên Thiên Dã đỡ Lâm Tiểu Trúc ngồi dậy xong, bưng chén thuốc lên, múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi thổi rồi mới đưa tới bên miệng Lâm Tiểu Trúc. Lâm Tiểu Trúc uống một ngụm, cảm giác đắng nghét khiến nàng không chịu nổi, Thấy Viên Thiên Dã muốn đút nữa, nàng nắm tay hắn, lắc đầu, đang muốn nói chuyện thì thấy biểu tình trên mặt Viên Thiên Dã có chút thống khổ.
“Sao vậy ?” Lâm Tiểu Trúc nhìn thấy trên cánh tay hắn có dấu vết băng bó, lúc này vải băng đã bị tuột ra.
Loading...
“Không có việc gì.” Viên Thiên Dã mỉm cười, tiếp tục đút thuốc cho nàng. Lâm Tiểu Trúc nắm lấy tay hắn” để thuốc lên bàn đi, nguội một chút ta sẽ uống một hơi luôn, cứ một muỗng, một muỗng như vầy rất khó chịu”
“Cũng được” Viên Thiên Dã đặt chén thuốc lên bàn, tính đỡ Lâm Tiểu Trúc nằm xuống” ngươi nằm nghỉ đi, ta nấu cháo cho ngươi”
“Đây là làm sao vậy?” Nhìn cánh tay được băng bó qua quít, kéo dài từ cổ tay lên đến cánh tay, máu vẫn thấm qua băng vải, hiển nhiên là mới bị thương không bao lâu. Hơn nữa xem ra thương thế còn nặng hơn vết thương sau lưng nàng nhiều, Lâm Tiểu Trúc hỏi” rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?”
Viên Thiên Dã rút tay lại, không để ý nói” chỉ là vết thương nhỏ thôi, là do lên núi hái thuốc không cẩn thận mà bị”
“Ngươi lên núi hái thuốc ?” Lâm Tiểu Trúc vừa đau lòng vừa tức giận” vết thương của ta không nghiêm trọng lắm, trong lúc ta ngủ có thể cõng ta lên trấn là được rồi, cần gì phải tự mình lên núi hái thuốc chứ ? nếu lỡ gặp phải thú dữ thì ngươi nói ta phải làm sao ?”
Viên Thiên Dã ôn nhu nhìn nàng, cánh môi giương cao” ngươi đau lòng ta ?”
Lâm Tiểu Trúc hừ một tiếng, nhìn cánh tay hắn” có bôi thuốc chưa ?”
“Có,thực sự chỉ là vết thương nhỏ mà thôi” Viên Thiên Dã kéo tay áo xuống, thu hồi tươi cười, nhìn Lâm Tiểu Trúc nói” ngươi đừng tưởng thương thế của ngươi không có gì. Đầu của người bị người ta đập mạnh, còn đang tụ máu lại ngâm trong nước lâu như vậy, rồi còn ngã xuống núi nên thương thế không tầm thường. Nếu không phải lúc ngươi mê man mà vận công bức máu bầm tan đi nhiều thì không chừng bây giờ đã mù hoặc phát sinh biến chứng rồi”
Lâm Tiểu Trúc nghe vậy thì giật mình sợ hãi. Đầu tụ máu bầm chèn ép dây thần kinh khiến bị mù là chuyện thường nghe nói ở thời hiện đại, không ngờ bản thân nàng suýt chút nữa đã lâm vào cảnh này. Bị mù còn khó chịu hơn cụt tay cụt chân nhiều nha.
May mắn Viên Thiên Dã đã tới đúng lúc, may mắn hắn là thần y còn có võ công, nếu không có lẽ nàng đã phải sống trong cảnh mù lòa.
“Đúng rồi, Tiểu Trúc, ta hỏi ngươi, mấy năm nay, có phải ngươi đã luyện võ hay có ai điều trị thân thể cho ngươi hay không ?” Viên Thiên Dã đưa mắt hỏi.
Tới lúc này, cũng không có gì phải giấu diếm. Lâm Tiểu Trúc thản nhiên nói” sư phụ ta, chính là Hiên Viên Thánh Thượng từng dạy cho ta phương pháp vận khí, nói có thể cải tiến thể chất của ta, mấy năm nay ta vẫn luyện nhưng hiệu quả rất chậm. Đúng rồi, còn có viên thuốc của ngươi đã tặng ta, sau khi ta ăn vào cảm giác thân thể cũng có thay đổi, nếu không thì năm đó khí lực của ta cũng không tăng tiến nhanh đến vậy, có thể thuận lợi vượt qua cuộc thi điên chước. Có điều sau này ăn vào nữa thì không có hiệu quả gì”
Viên Thiên Dã gật đầu” vậy được rồi”
“Sao vậy ?” nghe hắn nói vậy, trong lòng Lâm Tiểu Trúc đột nhiên nảy sinh cảm giác hi vọng, chẳng lẽ thể chất của nàng thay đổi ? nếu không Viên Thiên Dã hỏi tới làm gì.
Viên Thiên Dã tươi cười đáp” chúc mừng ngươi, thể chất của ngươi đã thay đổi, bây giờ ngươi có thể luyện võ”
“Thật sự?” Lâm Tiểu Trúc cao hứng đến mức suýt chút nữa ngồi bật dậy
“Cẩn thận chút.” Viên Thiên Dã nhìn nàng trách cứ, giúp nàng nằm ngay ngắn để không đụng phải vết thương trên lưng và gáy.
Hắn cảm khái nói” đây cũng là do cơ duyên xảo hợp. Loại võ công này, tác dụng không lớn, hiệu quả không rõ ràng, bình thường người ta sẽ không luyện nhưng ngươi vẫn kiên trì luyện suốt ba, bốn năm lại trùng hợp dùng mấy viên mai tinh khí hoàn của ta, lại đúng lúc vận công khiến nó phát huy tối đa cho nên mới thay đổi thể chất của ngươi. Tiểu Trúc, trên đời này nhiều người chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, có nghị lực, có kiên nhẫn như ngươi thật không nhiều lắm, ta thực sự bội phục ngươi”
Lâm Tiểu Trúc ngượng ngùng cười cười” ta chỉ là rảnh rổi không có chuyện gì làm mà thôi”
Bản thân mình thế nào, tự mình hiểu rõ nhất. Nàng có nghị lực là sự thật nhưng cũng không phải là chuyện to lớn gì. Nếu có được hiệu quả tức thì, nàng tuyệt đối sẽ không đi vào con đường gian nan này,đây chẳng qua là không còn cách nào khác nha. Nhiều năm như vậy, nàng cũng chỉ được lão gia tử truyền cho một bộ công pháp này, ngoại trừ học trù nghệ thì nàng chẳng còn cái gì khác để giết thời gian. Còn về phần mai tinh khí hoàn, chẳng qua là may mắn, trùng hợp Viên Thiên Dã có được mà hắn lại là một chủ tử tốt, rộng lượng nên nàng mới có cơ hội mà thôi.
Không nghĩ tới, đánh bậy đánh bạ thế nhưng cải biến thể chất.
“Nói như vậy, ta có thể luyện võ như đám người Tô Tiểu Thư ?” nàng cao hứng vô cùng, nhưng nói xong lại nhớ ra trong đám đệ tử đồng lứa hình như cũng không có ai trở thành cao thủ, liền cúi mặt nói” thể chất thay đổi thì có ích gì chứ ? Tô Tiểu Thư các nàng thể chất không tệ nhưng cũng chỉ có công phu mèo ba chân. Hơn nữa ta giờ đã mười sáu tuổi, hẳn đã quá tuổi luyện công rồi”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]