Lâm Tiểu Trúc không bán công thức món khác mà là món thịt vì bọn họ bấc đắc dĩ phải nói ra quẫn cảnh của mình. Trấn nhỏ này chỉ có tửu lâu này là có chút tiếng tăm, những cái khác đều là tiệm cơm nhỏ. Thực đơn này không bán được cho họ thì ba người bọsẽ phải chịu đói. Con người thường xu lợi, vị chưởng quầy này sẽ không bì đồng tình với bọn họ mà cho giá cao, ngược lại, hắn sẽ còn ép giá tới sát ván, ai bảo quyền chủ động ở trong tay hắn chứ ?
Nhưng bọn họ vận khí tốt, nghe được Lâm Phong cư muốn tham gia trù nghệ đại tái, lại biết có đối thủ còn mạnh hơn Lâm Phong cư. Tuy rằng kết quả đã bị tiền bạc chi phối nhưng nếu mọi người cùng chi tiền thì tay nghề chính là yếu tố quyết định thứ tự. Nếu nàng có thể làm ra món thịt vịt còn ngon hơn ngự trù kia, chắc chắn sẽ khiến vị chưởng quầy này động tâm, như vậy quyền chủ động sẽ thuộc về nàng, đương nhiên giá cả cũng sẽ do nàng định đoạt.
Như vậy nàng cũng nên tin món vịt nướng mình làm còn ngon hơn ngự trù kia. Học nấu ăn mấy năm, nàng có nhiều nghiên cứu tâm đắc với món vịt, nhất là món vịt quay Bắc Kinh, còn có vịt nướng cũng đã từng làm thử, nhồi đinh hương, quế, hành, nước gừng vào bụng con vịt, sau đó cho vào lò, dùng than đốt từ cây sồi mà nướng, tạo thành màu vàng óng ánh, sáng bóng, chặt đến đâu miếng thịt bằng phẳng đến đó, xốp giòn không ngấy, ăn vào miệng vẫn còn lưu hương. Ngoài ra kiếp trước nàng từng ăn qua : thịt vịt muối Nam kinh, vịt hồ lô An Huy, vịt ủ rơm Tô Châu. . . Nàng dựa vào trí nhớ kiếp trước kết hợp với kiến thức học được đã từng lén làm vài lần lúc học trù nghề, không ngờ cũng làm được không ít món ngon. Nếu để nàng làm một bàn tiệc toàn món vịt cũng không phải việc khó, mà nhiều cách chế biến món vịt không chỉ ba vị giáo tập không biết mà trong thực phổ của lão gia tử cũng không có.
Sở dĩ nàng hỏi Viên Thiên Dã tay nghề của mình so với ngự trù thế nào, chẳng qua là muốn chứng thực phỏng đoán của nàng với thế giới này có đúng hay không thôi.
Cho nên khi nghe Dư chưởng quỹ nói vậy, nàng không chút hoang mang” chắc Lâm Phong cư muốn tham gia thi đấu trù nghệ tổ chức ở Dịch Châu thành đúng không ? nghe nói Nhất Phẩm lâu ở đó làm món vịt ngon hơn bất kỳ tửu lâu nào, không biết có đúng hay không ?”
Dư chưởng quỹ lập tức trầm mặt, mất hứng nói” tào lao. Ngũ đầu bếp của Lâm Phong cư ta xuất thân ngự trù, món vịt làm ra ngay cả tiên hoàng cũng khen không dứt miệng, Nhất Phẩm lâu kia có thể so sánh sao ?”
Lâm Tiểu Trúc vừa thấy sắc mặt của Dư chưởng quỹ, biết là đã trúng ý mình, cười nói” so được hay không, ta nghĩ trong lòng Dư chưởng quỹ đã có tính toán nhưng mà khó xử của ngươi, ta cũng có thể hiểu, dù sao các ngươi cũng cần Ngũ đầu bếp để giữ thể diện, không lấy được danh hiệu đệ nhất trù nghệ, quan trọng nhất là có thể việc làm ăn sẽ bị sa sút. Như vậy đi, ta cũng không khiến ngươi khó xử, ngươi gọi Ngũ đầu bếp đến đây đi, nói có một đầu bếp từ kinh thành đến muốn lãnh giáo trù nghệ của hắn cũng thuận tiện hỏi hắn có hứng thú với cách thức chế biến món vịt khác hay không”
“Ngươi gọi đích danh Ngũ đầu bếp để lãnh giáo trù nghệ ?” Dư chưởng quầy biến sắc
Nói lãnh giáo trù nghệ chẳng qua là khách khí mà thôi, chính xác hơn thì đó là khiêu chiến. Giống như Lâm Tiểu Trúc, trực tiếp tới cửa đòi lãnh giáo trù nghệ chẳng khác nào đánh tới cửa hạ chiến thư. Ngũ đầu bếp không tiếp chiêu, truyền ra ngoài thì hắn không thể ngẩng đầu trong giới đầu bếp được nữa.
“Có điều, nếu Ngũ đầu bếp thua, hắn lại cảm thấy hứng thú với món vịt của ta, Dư chưởng quỹ, ngươi có muốn ta bán công thức làm món vịt mới cho hắn không ?” Lâm Tiểu Trúc nhìn Dư chưởng quỹ, tựa tiếu phi tiếu hỏi.
Sắc mặt của Dư chưởng quỹ thay đổi, trán toát mồ hôi.
Ngũ đầu bếp là ngự trù, nổi tiếng với món vịt, trở thành đầu bếp chính của Lâm Phong cư, tiền công rất cao mà còn thường xuyên làm giá, phải luôn dỗ dành hắn, sợ hắn bị tửu lâu khác cướp mất. Cũng chính vì vậy mà làm cho Ngũ đầu bếp trở nên kiêu căng, có đầu bếp nào không hợp ý hắn, hắn liền buộc phải đuổi đi, không hề để chưởng quầy như mình vào mắt. Điều này làm cho các đầu bếp có bản lĩnh khác không vui, không muốn hợp tác cùng Lâm Phong cư. Cho nên một năm qua việc làm ăn của Lâm Phong cư giảm dần, dù món vịt có ngon thế nào thì ăn riết cũng ngán, không sánh bằng mấy món mới, vì thế khách cũng thưa thớt hẳn.
Nếu tiểu cô nương này thực sự có bản lĩnh, làm ra món vịt còn ngon hơn Ngũ đầu bếp, một khi bị Ngũ đầu bếp mua được công thức, hắn sẽ càng hoành hành ngang ngược hơn ? Toàn bộ Lâm Phong cư, nếu không nghe lời Ngũ đầu bếp, hắn sẽ không vui mà bỏ đi nhưng nếu chiều theo hắn, những người khác lại chịu làm việc. Nói tóm lại, kiểu gì thì Lâm Phong cư cũng rơi vào kết cục ảm đạm.
Nhưng nếu như tìm một hạ nhân đã bán mình lại có lương tâm, theo Lâm Tiểu Trúc học cách làm món vịt thì lại khác, cho dù Ngũ đầu bếp có bỏ đi thì cũng chẳng sao, đã có người thay thế, còn nếu hắn không muốn mất công việc vậy thì phải thành thật với bổn phận của mình, nghe chưởng quầy sai phái.
Nghĩ đến đây, Dư chưởng quỹ bắt đầu dao động .
Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực nghe Lâm Tiểu Trúc chỉ nói mấy câu đơn giản đã làm cho sắc mặt của Dư chưởng quỹ liên tục thay đổi, lấy làm ngạc nhiên nhưng không nghĩ ra nguyên nhân. Thẩm Tử Dực nhẹ giọng thở dài” tuy chỉ là một cuộc mua bán nhỏ mà vẫn sử dụng mưu kế, một chút cũng không bỏ ah”
“Làm sao ta biết được ngươi làm món vịt còn ngon hơn Ngũ đầu bếp chứ ? hơn nữa, các ngươi hẳn sẽ không ở đây lâu, cho dù ngươi làm món vịt ngon thì sao có thể dạy cho người của ta ?” Dư chưởng quỹ đắn đo.
Tuy hắn dao động nhưng vẫn không yên tâm, muốn biết tay nghề của Lâm Tiểu Trúc tốt hay không, đưa đến phòng bếp làm món vịt ăn thử là được. Nhưng Dư chưởng quỹ lại không muốn cho Ngũ đầu bếp biết chuyện, nên hắn chỉ có thể tìm một chỗ khác, sai người chuẩn bị bếp lò và nguyên vật liệu. Trong lúc này, hắn còn phải chuẩn bị thức ăn cho ba người Lâm Tiểu Trúc. Nếu món vịt của nàng làm không ngon, vậy chẳng phải hắn đã mắc mưu bị lừa, uổng phí công sức và tiền bạc sao ? đến khi hạ nhân hai vì công tử kia tìm tới, bọn họ vỗ mông mà đi, hắn cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lâm Tiểu Trúc đương nhiên biết Dư chưởng quỹ đang lo lắng cái gì” ta nói suông, Dư chưởng quỹ sẽ khó tin, cũng nên thể hiện một chút để Dư chưởng quỹ biết ta không có nói ngoa. Có điều, Dư chưởng quỹ yên tâm, ngươi có lòng mua thực đơn của ta, ta sẽ không ở trước mặt Ngũ đầu bếp mà nói sở trường của mình là món vịt”
“Cô nương có thể làm như thế thì tốt quá” Dư chưởng quỹ mừng rỡ, lúc này mới nhớ ra chưa hỏi tên ba người, quá thất lễ rồi, có chút đỏ mặt, chắp tay nói” xin hỏi hai vị công tử và cô nương xưng hô thế nào ?”
“Đây là Viên công tử, đây là Thẩm công tử. Ta họ Lâm, Dư chưởng quỹ gọi ta là Lâm cô nương là được rồi” Lâm Tiểu Trúc lên tiếng. Không biết Viên Thác có sai người đuổi giết Viên Thiên Dã hay không, bây giờ không có thị vệ bênh cạnh, cẩn thận vẫn hơn.
“Như vậy Lâm cô nương theo lão hủ đến phòng bếp đi” Dư chưởng quỹ lên tiếng, thấy Lâm Tiểu Trúc không chút do dự mà đi theo, bắt đầu tin lời nàng, quay đầu gọi một tiểu nhi đến” mang trà hảo hạng và ít thức ăn cho hai vị công tử”
“Dạ” tiểu nhị lập tức chạy đi chuẩn bị.
Thấy Dư chưởng quỹ đưa một tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi đến, mọi người trong phòng bếp đang bận túi bụi, không khỏi tò mò ngẩng đầu nhìn. Dư chưởng quỹ giải thích” vị này là Lâm cô nương, nói mình có trù nghệ cao, muốn đến xin làm đầu bếp, ta đưa nàng đến làm thử”
Gần đây vĩ Ngũ đầu bếp mà có mấy vị đầu bếp bỏ đi, phòng bếp đúng là thiếu người. Cho nên mọi người nghe Dư chưởng quỹ nói vậy cũng không ngạc nhiên lắm, cảm thấy Lâm Tiểu Trúc còn nhỏ lại là một cô nương nên cũng không đánh giá cao nàng, nhìn một cái rồi lại bận rộn với công việc của mình. Ngũ đầu bếp lúc này đang ở trong phòng riêng chế biến món vịt, không có mặt ở đây.
“Không biết Lâm cô nương cần nguyên liệu nấu ăn gì ?” Dư chưởng quỹ nói.
Lâm Tiểu Trúc nhìn quanh phòng bếp một cái” đậu hũ mềm, nấm hương, măng mùa đông, thịt ức gà, chân giò hun khói, rau xà lách và ít nước dùng gà”
Chỉ là những nguyên liệu nấu ăn tầm thường nhưng nguyên liệu càng đơn giản càng thể hiện bản lĩnh của đầu bếp. Lúc này Dư chưởng quỹ lại tin lời Lâm Tiểu Trúc thêm một phần, quay đầu nói với người phụ bếp” có nghe thấy không ? mau đem nguyên liệu nấu ăn đến cho Lâm cô nương”
Lúc này Lâm Tiểu Trúc đã đi đến trước một cái bếp trống, hỏi đầu bếp bên cạnh, xác định không có ai dùng mới dọn dẹp sạch sẽ rồi nhóm lửa, cho ít nước vào nồi rồi đặt lên một cái lồng hấp. Khi người phụ bếp mang nguyên liệu nấu ăn đến, nàng bắt đầu gọt rửa, cắt nấm hương thành sợi
Trước kia có người đến xin làm đầu bếp, Dư chưởng quỹ chỉ đưa người vào rồi ra ngoài, chờ khi thức ăn làm xong thì mang lên cho hắn thưởng thức nhưng hôm nay hắn sợ Ngũ đầu bếp xuất hiện, hỏi chuyện Lâm Tiểu Trúc cho nên hắn vẫn ở yên đó.
Nhìn động tác của Lâm Tiểu Trúc, Dư chưởng quỹ liền kinh hãi. Thoăn thoắt con dao trong tay, động tác mau lẹ khiến người ta không nhìn rõ, khi nàng dừng lại thì mấy cái nấm hương đều được cắt thành sợi nhỏ như sợi tóc. Càng làm người ta bội phục là mỗi sợi nấm hương đều lớn nhỏ y như nhau.
Bên cạnh là một đầu bếp trẻ tuổi, thấy Lâm Tiểu Trúc tuổi trẻ xinh đẹp, tuy không có ý nghĩ gì nhưng nếu làm việc chung với một cô nương xinh đẹp làm việc cũng là chuyện tốt. Vì thế hắn dù bận vẫn chú ý tới Lâm Tiểu Trúc, lúc này thấy nàng vung dao khiến người ta hoa mắt, cũng rất chấn động. Mặc kệ Dư chưởng quỹ đang có mặt, hắn bước đến nhìn những sợi nấm hương mỏng như sợi tóc, khen ngợi” đao công thật khá”
Các đầu bếp khác nghe vậy cũng tò mò đến xem, thấy sợi nấm hương trên tay Dư chưởng quỹ đều há hốc mồm.
Bình thường các đầu bếp đều theo sư phụ học nghề, bắt đầu là phụ việc vặt, sau đó mới học đao công, cuối cùng là đứng bếp. Mà phòng bếp luôn nhiều việc, bận rộn suốt ngày, đâu có nhiều thời gian luyện tập như Lâm Tiểu Trúc. Hơn nữa Lâm Tiểu Trúc được bồi dưỡng để vào làm đầu bếp trong các quý phủ hào môn, cho nên trù nghệ cao hơn đầu bếp dân gian nhiều. Lâm Tiểu Trúc lại là người nổi bậc nhất trong trù nghệ ban, công phu càng cao hơn, cho nên đao công của nàng vừa xuất ra đã là đầu bếp dân gian lác mắt.
Lúc ở sơn trang, Lâm Tiểu Trúc thường xuyên cùng các tổ khác thi đấu, luôn bị người chú ý, tuy lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung vào nàng nhưng nàng không chút để ý. Thấy nước trong nồi đã sôi liền bỏ thịt ức gà vào nấu chín, sau đó cho nấm hương vào chén, thêm chút nước dùng gà bỏ vào lồng hấp. Tiếp theo nàng lại cắt măng mùa đông, chân giò hun khói và rau xà lách thành sợi.
Lần này, những người không nhìn thấy nàng cắt nấm hương đã có thể đại khai nhãn giới. Lâm Tiểu Trúc cắt chân giò hun khói, rau xà lách và măng mùa đông cũng mỏng đều y như nấm hương, cùng cất tiếng cảm thán” hảo đao pháp”
Có một người nhìn lướt qua án đài, ngạc nhiên nói” cô nương, tất cả mấy thứ này đều cắt thành sợi sao ?”
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, cười:” Đúng”
“Đậu hủ mềm cũng cắt thành sợi như sợi tóc được sao ?” đầu bếp kia hỏi tiếp.
Lâm Tiểu Trúc chưa kịp trả lời đã có đầu bếp khác lên tiếng thay nàng” sao có thể chứ ? lão La ngươi trước khi mở miệng cũng không động não suy nghĩ một chút, cắt đậu hủ thành sợi như sợi tóc e là chỉ có thần tiên hạ phàm a”
Lâm Tiểu Trúc lấy nấm hương đã chưng xong ở trong lồng ra, rửa nồi sạch sẽ, cho ít nước dùng gà vào, thêm củi vào bếp rồi quay đầu cười nói” quả thật là muốn cắt đậu hủ thành sợi”
“Cái gì?” Mọi người đều lắp bắp kinh hãi.
“Không. . không thể nào ?” lão La lắp bắp hỏi.
Lâm Tiểu Trúc đang tính nói chuyện thì nghe có tiếng quát” các ngươi đều ở trong này làm gì ?” ngẩng đầu thì nhìn thấy một nam tử hơn năm mươi tuổi, tai to mặt lớn, bộ dạng to lớn béo khỏe, trừng mắt nhìn về phía bên này.
Có một đầu bếp vội vàng buông việc trong tay, chạy qua, cúi đầu khom lưng nói” Ngũ đầu bếp, ngươi đã xong việc rồi ? vất vả quá, vất vả quá . Đến, nghỉ ngơi một chút đi, tiểu nhân đã nấu trà hạnh nhân cho người, nhiệt độ rất thích hợp”
Ngũ đầu bếp làm như không nhìn thấy Dư chưỡng quỹ, ngồi xuống ghế đã được một đầu bếp đưa đến, cầm ly trà hạnh nhân uống một ngụm, lạnh giọng quát” sao không chịu làm việc, túm lại chỗ này làm gì ?”
Ngũ đầu bếp đã làm như không thấy Dư chưởng quỹ lại nói những lời còn uy phong hơn cả chưởng quầy, hắn làm như vậy, đặt Dư chưởng quầy ở chỗ nào ? Lâm Tiểu Trúc thở dài, liếc mắt nhìn Dư chưởng quầy, thấu sắc mặt hắn khó coi, trong lòng vừa đồng tình lại vừa cao hứng. Ngũ đầu bếp kiêu ngạo, không xem chưởng quầy ra gì mà Dư chưởng quầy lại bất mãn với hắn, như vậy thực đơn của nàng mới bán được giá cao.
Thấy Ngũ đầu bếp mất hứng, mấy đầu bếp khác vội giải thích” vị tiểu cô nương này đao công rất cao, chúng ta mới đến xem thử, không ngờ lại kinh động đến Ngũ đầu bếp, xin Ngũ đầu bếp đừng để ý”
“Tiểu cô nương gì ?” Ngũ đầu bếp quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, hừ một tiếng, đang muốn nói chuyện thì Lâm Tiểu Trúc đã vén áo thi lễ, ngọt ngào cười nói” Tiểu Trúc thỉnh an Ngũ đầu bếp, vừa rồi làm ồn đến người là Tiểu Trúc không phải,xin Ngũ đầu bếp thứ lỗi”
Thấy tiểu cô nương xinh xắn, tươi cười ngọt ngào, hai mắt cong lại như vành trăng khiến người ta yêu thích, lời nói lại làm người ta hài lòng, Ngũ đầu bếp liền nuốt lại những lời trào phúng, gật đầu nói” ân, lo làm việc đi”
“Dạ, đa tạ Ngũ đầu bếp dạy bảo” Lâm Tiểu Trúc lại thi lễ, đưa mắt thoáng nhìn thấy sắc mặt của Dư chưởng quỹ đen như đít nồi. Nàng làm như không thấy, đem mấy thứ đã cắt cho vào nồi, thêm ít gia vị, đường muối. . .
Tuy chán ghét Ngũ đầu bếp này nhưng nếu gây sự với hắn, người được lợi chỉ có Dư chưởng quỹ. dù thế nào thì nàng cũng chỉ có thể bán thực đơn cho hắn, nên nàng không ngốc để tự tìm phiền toái cho mình.
Thấy Ngũ đầu bếp hòa ngôn duyệt sắc với Lâm Tiểu Trúc, các đầu bếp cũng đi đến chỗ nàng xem thử. Ai nấy đầu rất tò mò, đậu hủ mềm chạm vào liền nát, ngay cả cắt miếng cũng đòi hỏi mất nhiều công phu mà tiểu cô nương này lại nói sẽ cắt thành sợi như sợi tóc, thật sao ?
Lâm Tiểu Trúc cũng không để ý mọi người nghĩ gì. Nàng cầm đậu hủ lên, rửa sạch, sau đó ngưng thần tĩnh khí, cắt miếng đậu hủ thành ba tầng, một tầng cao hừng một phân rồi bắt đầu cắt, đao liên tục giơ lên hạ xuống, cắt đầu hủ thành những lát rất nhỏ, sau đó dùng lưỡi đao cắt ngang miếng đậu hủ rồi dùng tay phải cầm đao, hơi nghiêng mặt đao mộ chút, tay trái lấy ít nước rảy lên miếng đậu hủ, làm cho những miếng đậu hủ đã cắt rời ra, tiếp theo đao lại loang loáng vung lên hạ xuống, cắt đậu hủ thành những sợi nhỏ cho vào chén, chớp mắt, hàng ngàn hàng vạn sợi đầu hủ như sợi tóc hiện ra. Toàn bộ quá trình nàng đều khí định thần nhàn, bình tĩnh như nước, sử dụng đao liền lạc như nước chảy mây trôi.
phòng bếp vốn ồn ào trở nên yên lặng không tiếng động, có mấy người còn há hốc mồm nhìn Lâm Tiểu Trúc, hai mắt mở to như không tin được những gì mình thấy, cả Ngũ đầu bếp cũng vậy.
Thực sự rung động.
Chưa từng thấy qua đao công thần kỳ như thế.
Hơn nữa còn do một tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi thực hiện.
Nhìn bộ dáng ngây ngẩn của mọi người, Lâm Tiểu Trúc có chút đắc ý. Nàng đem sợi đậu hủ cho vào nước dùng gà, đợi cho đậu hủ nổi lên trên mặt nước liền dùng vá múc cho vào cái chén đã có sẵn nấm hương, chân giò hun khói, măng mùa đông hầm chín. Làm xong, nàng hít mũi nhìn chung quanh hỏi” mùi gì vậy?”
“A, đồ ăn của ta” tiếng hét cũng thành công làm mọi người bừng tỉnh, một đầu bếp đã để cháy thức ăn của mình.
“Đây là cấu tứ đậu hủ, Dư chưởng quỹ, Ngũ đầu bếp, các ngươi nếm thử đi” Lâm Tiểu Trúc đặt chén xuống án đài.
Lúc này Dư chưởng quỹ cũng không so đo với Ngũ đầu bếp nữa, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn cái chén Lâm Tiểu Trúc vừa để xuống. Chỉ thấy trong cái chén tinh xảo có hàng ngàn sợi đậu hủ đang như phiêu đãng trong đó, nhẹ nhàng, trắng noãn, tinh xảo, đan xen là màu vàng của măng mùa đông, thịt ức gà, màu xanh của rau xà lách, màu đỏ của chân giò hun khói, màu đen của nấm hương. Hài hòa, tinh tế.
Lâm Tiểu Trúc lấy mấy cái chén nhỏ, múc canh cho vào rồi đưa đến trước mặt mọi người” mọi người đừng chỉ lo nhìn, nếm thử đi”
Đao công lợi hại như vậy, không biết món ăn làm ra sẽ ngon như thế nào. Mọi người đều hưng phấn cầm chén, quên cả nóng, thổi thổi hai cái rồi múc một miếng cho vào miệng. Đầu tiên là đậu hủ, mềm mịn tươi mới, vừa vào miệng đã như hóa thành nước, tinh khiết bổ dưỡng. Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần, cảm giác cứ lưu luyến khiến người ta liên tục trầm trồ khen ngợi. Đến khi nghĩ lại, hương vị tươi mát, thanh thúy đậm đà lan tỏa khắp mỗi ngóc ngách trong miệng, không ngờ canh gà bình thường lại hợp thành một bản nhạc tuyệt vời như thế, thơm ngon đến giọt cuối cùng.
“Hảo, trước kia ta ở hoàng cung cũng chưa nhìn thấy đao công như vậy, cũng chưa từng được uống canh ngon như thế này” Ngũ đầu bếp nhịn không được lớn tiếng khen.
Dư chưởng quỹ lúc này cũng gạt bỏ ân oán với Ngũ đầu bếp, gật đầu đồng ý” ta đã ăn món ngon mấy chục năm rồi, hôm nay đúng là đại khai nhãn giới”
Một lão đầu bếp run rẩy chỉ vào bát canh nói” cô nương, đậu hủ nấu canh đều bị chìm xuống, ngươi làm thế nào mà nó lại nổi lên trên vậy?”
Mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc, hi vọng nàng nói ra bí quyết.
Lâm Tiểu Trúc cười nói” Thật có lỗi, ta không thể nói.”
Thực ra ẩm thực Hoài Dương chú ý nhất là đao công. Không có đao công, biết cách làm thì cũng uổng công cho nên vừa rồi nàng không có tránh mặt mọi người. Món ăn này, mọi người đều nhìn thấy. Đầu tiên nàng dùng tinh bột ẩm ướt cho vào đậu hủ, làm cho sợi đậu hủ nổi trên mặt nước chứ không chìm xuống như mọi khi. Nếu không chịu động não mà chỉ hỏi người khác, đầu bếp như vậy sao có tiền đồ.
“Lâm cô nương, chúng ta ra ngoài bàn việc đi” Dư chưởng quỹ chà chà hai tay, tâm tình vô cùng tốt, vẻ mặt khác xa lúc mới vào phòng bếp.
Một miếng đậu hủ đã có thể làm ngon như vậy, nếu là thịt vịt chắc chắn sẽ còn ngon hơn nhiều. Muốn áp chế Ngũ đầu bếp không phải là việc khó. Bây giờ phải nhanh chóng bàn giá, mua được thực đơn, sau đó nhờ nó mà kiếm bộn tiền, nói sao thì hắn vẫn có lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]