Chương trước
Chương sau
Thái y xem mạch xong, sắc mặt có chút ngưng trọng hỏi” vừa rồi ăn cái gì vậy?”

Viên Thác ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thị nữ bên cạnh Hoàng hậu. thị nữ kia vội vàng đứng ra thuật lại những gì hoàng hậu đã ăn tối nay, còn bổ sung” vừa rồi có ăn canh táo đỏ long nhãn hạt sen do Lâm cô nương làm”

Thái y nhíu mày nói” long nhãn tính nóng, vị cam, rất dễ thượng hỏa, phụ nữ có thai ăn vào không chỉ làm thai nóng mà còn là cho khí cơ mất cân đối, khiến cho vị khí thượng nghịch, nôn mửa, lâu ngày tắc thương âm sẽ bị nóng, khiến cho đau bụng, thậm chí còn có thể dẫn tới lưu sản hoặc sinh non, cho nên phụ nữ có thai không thể ăn long nhã” nói xong lấy thuốc cho hoàng hậu uống.

Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lâm Tiểu Trúc, có ý trách cứ.

Lâm Tiểu Trúc nhớ lại việc thái giám kia chỉ điểm cho mình, trong lòng biết khác thường nhưng nhớ tới ánh mắt trấn an vừa rồi của Viên Thiên Dã, nàng bình tĩnh quỳ xuống” Tiểu Trúc cũng không biết hoàng hậu mang bầu, nghe công công đưa Tiểu Trúc đến phòng bếp nói Thái hậu thích món ngọt này nên mới làm. Tiểu Trúc trong lúc vô ý phạm sai, thỉnh Thái thượng hoàng, Thái hậu, Hoàng thượng trách phạt”

“Là ta không biết mình có thai, tự mình không cẩn thận, không trách được Lâm cô nương” không biết thuốc có tác dụng nhanh hay do Hoàn hậu có được an ủi mà bệnh tình giảm rất nhanh, không còn ôm bụng rên rỉ nữa, còn có thể nhỏ giọng biện hộ cho Lâm Tiểu Trúc.

Viên Tri Bách thấy Hoàng hậu dường như không còn lo ngại, nhìn Lâm Tiểu Trúc đang quỳ trên đất rồi quay sang nói với Thái y” rốt cuộc có phải do long nhãn gây ra hay không? Ta thấy món điểm tâm ngọt này Hoàng hậu ăn cũng không bao nhiêu, sao có thể do long nhãn gây ra, ngươi nên cẩn thận tra xét”

Nghe Hoàng hậu và Viên Tri Bách nói vậy, Lâm Tiểu Trúc chẳng những không an tâm mà sắc mặt càng ngưng trọng hơn. Theo lý, Hoàng hậu cố ý sai người chỉ điểm cho nàng làm món điểm tâm ngọt kia, sau đó lại trùng hợp đau bụng, lại không tin thần y đệ đệ mà tin tưởng và trọng dụng Thái y. Hết thảy đã quá rõ ràng, chính là tự biên tự diễn, muốn đổ tội cho nàng, nói nàng cố ý mưu hại hoàng tự. Nhưng vì sao lúc này Hoàng hậu và Thái thượng hoàng lại giúp nàng nói chuyện?

“Dạ” Thái y đứng dậy, nhìn thức ăn trên bàn, lại cầm lấy canh long nhãn táo đỏ hạt sen mà hoàng hậ mới vừa nhìn vừa ngửi, sắc mặt đột biến” chén này dường như không đúng, giống như đã bị hạ dược”

“Cái gì?” Mọi người cả kinh.

Thái y múc một muỗng canh đưa lên miệng nếm thử, gật đầu nói” quả nhiên là có phấn hoa hồng”

Thái Hậu vốn vẫn nhìn Lâm Tiểu Trúc không vừa mắt, luôn có cảm giác nàng có tướng dụ dỗ làm cho con trai mình chỉ nghe lời của một mình nàng, đuổi hết người mình đưa qua hầu hạ hắn đi, chỉ để lại một mình Viên Thập hầu hạ. Sau có Thái thượng hoàng khuyên nhủ nhiều lần, lấy việc Viên Thiên Dã ở ngoài chịu khổ nhiều năm để đả động nàng, nàng mới kiềm chế sự chán ghét đối với lâm Tiểu Trúc, làm ra vẻ từ mẫu để cho nhi tử vui vẻ. Nhưng lúc này, nghe nói mọi việc đều do chén điểm tâm ngọt kia, nhất thời chán ghét dâng lên, không kịp nghĩ nhiều đã giận tím mặt chỉ vào Lâm Tiểu Trúc nói” hay cho Lâm Tiểu Trúc ngươi, ngươi rốt cuộc có mưu đồ gì mà muốn hại tôn nhi của ta? Ta vốn thấy ngươi không xứng với Dương nhiên nhưng nể mặt mũi hắn, lại thêm Thái thượng hoàng khuyên giải nên mới đồng ý cho ngươi làm trắc phi. Đã vậy, ngươi còn có gì không hài lòng? Ngươi đến tột cùng là muốn làm gì mà lại mưu hại tôn nhi của ta?”

“Thái Hậu.” Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Thái hậu” vừa rồi món điểm tâm kia tuy là ta làm nhưng lại do cung nữ đưa cho Hoàng hậu. Món điểm tâm ngọt này tổng cộng có năm chén, những chén khác đều không có kê đơn, chỉ có chén cho Hoàng hậu là có. Ngài không thấy cung nữ cuối cùng tiếp xúc với chén điểm tâm còn khả nghi hơn Lâm Tiểu Trúc sao? Hơn nữa ta có động cơ gì mà muốn mưu hại con nối dòng của Hoàng hậu? ta và Hoàng hậu xưa không oán, nay vô cừu, hôm nay mới gặp nhau lần đầu tiên, ta sao phải hại con của nàng để dẫn tới họa sát thân cho nàng?”

“Ngươi. . .” Thái Hậu bị Lâm Tiểu Trúc hỏi đến á khẩu nhưng rất nhanh đã nghĩ ra đáp án, cười lạnh nói” có động cơ gì? Đơn giản là Dương nhi nói muốn cưới ngươi làm chính thê, ngươi bắt đầu được voi đòi tiên, si tâm vọng tưởng. Cho rằng mình có thể ngồi vào vị trí Dật vương phi, nếu Hoàng hậu không có con mà ngươi lại sinh hạ con trai trưởng là có thể kế thừa đại thống, có phải thế không? Ta nói cho ngươi biết, nằm mơ. Chỉ cần ta còn sống một ngày, ngươi ngay cả cửa sổ cũng không có đâu. Độc phụ như ngươi, đừng nói là trắc phi, cơ thiếp cũng không có cửa. Ta không thể để cho con ngoan của ta bị ngươi làm hỏng”

Lâm Tiểu Trúc tức giận bừng bừng. Xuyên đến thời đại này, nàng vận khí không tốt lại không có năng lực nên chỉ có thể làm hạ nhân nhưng không có nghĩa nàng cam nguyện bi nhục mạ. Có người đổ oan cho nàng, nàng tình nguyện không cần tính mạng nhưng không thể nén lửa giận được nữa, sĩ khả sát bất khả nhục. Ngôi vi hoàng đế gì chứ? Dật vương là cái thá gì, nàng không thèm, dựa vào cái gì mà lão bà kia lại có thể tùy ý bịa chuyện.

Nàng nhìn Thái hậu, gằn giọng nói” thực xin lỗi, Lâm Tiểu Trúc ta chưa từng nghĩ sẽ gả cho Dật vương gia, dù làm thê hay làm thiếp cũng không từng nghĩ tới. Trước kia, ta đã nói với Dật vương gia, sau khi kiếm đủ bạc để chuộc thân, xin hắn cho ta rời khỏi Dật vương phủ, sắp tới ta cũng sẽ nói như vậy. Nếu không tin, ngài có thể hỏi con của mình, cho nên cái mà ngài nói là si tâm vọng tưởng cũng chỉ do ngài suy đoán, Tiểu Trúc thực sự không biết từ đâu mà có”

Viên Thiên Dã vẫn biết tâm ý của Lâm Tiểu Trúc nhưng khi nghe nàng cự tuyệt rõ ràng, có cảm giác như bị người ta rút hết sinh lực, đau đớn vô cùng. Hắn nhắm mắt, hai tay giấu trong ống tay áo nắm lại thành quyền.

“Không muốn gả cho Dật vương? Là ngươi nói sao?” ánh mắt Thái hậu đột nhiên sắc bén lại lạnh như bang.

Nàng không ngờ nhi tử vĩ đại của mình lại bị một tiện nô ghét bỏ. Dật vương cưới vợ cũng chỉ có thể là người do Viên gia bọn họ chọn, người khác không có quyền từ chối, nếu không chính là kháng chỉ, xem thường hoàng gia. Nhưng một tiểu tiện nô tứ cố vô thân lại to gan lớn mật ở trước mặt mọi người từ chối con nàng, cho dù cưới làm vợ cũng không muốn.

Thật là buồn cười.

Lúc Đoan vương chấp chính, Duệ vương phi vẫn luôn nén giận. Khi xuất môn, tuy người khác vẫn tôn kính gọi nàng là Duệ vương phi, nàng cũng đáp trả đủ lễ nhưng ý tứ khinh miệt của những người kia,cả đời này nàng không quên được. Năm đó Viên Thác đến tuổi thành thân, các tiểu thư thiên kim nhà quyền quý đều tìm mọi cớ từ chối, cảm thấy gả vào Duệ vương phủ làm thế tử phi không bằng gả cho nhi tử của đại thần trong triều, còn có tiền đồ hơn.

Bây giờ trượng phu là Thái thượng hoàng, mình là Thái hậu, đại nhi tử là Hoàng thượng, lời nói nhất ngôn cửu đỉnh, không ai còn dám không đặt vào mắt. Thế mào hôm nay lại bị một tiện tỳ từ chối.

“Lâm Tiểu Trúc cũng không si tâm vọng tưởng.” Lâm Tiểu Trúc không muốn thoái nhượng.

Lúc này Thái Hậu chẳng còn lý trí nữa, cảm thấy chỉ có giết Lâm Tiểu Trúc mới trút được hết oán giận trong lòng nàng, run tay chỉ vào Lâm Tiểu Trúc, hét lớn” người tới, đem tiện tỳ không biết trời cao đất rộng này đánh chết cho ta”

“Dạ” mấy ma ma lập tức trả lời rồi tiên lên bắt lấy Lâm Tiểu Trúc, chưa kịp đụng đến người nàng đã nghe có than hâm vang lên” chờ một chút”

Các ma ma nghe ra thanh âm của Hoàng thượng, vội vàng lui lại.

“Mẫu hậu, tuy lời của Lâm Tiểu Trúc đáng ngờ nhưng ta tin tưởng, chỉ với thân phận và địa vị của nàng thì đúng là không dám si tâm vọng tưởng. Mẫu hậu, không đáng để cho ngài vì một người không biết tốt xấu mà tức giận” . Hoàng thượng đi trước mặt Thái hậu, ôn nhu khuyên nhủ” chi bằng đánh nàng hai mươi trượng, trục xuất khỏi Bắc Yến quốc, ngài thấy thế nào ?” nói xong lại quay sang Viên Thiên Dã vẫn đang trầm mặc” Dương đệ, Lâm Tiểu Trúc bất kính với mẫu thân cũng chính là bất kính với hoàng tộc Bắc Yến quốc ta. Chúng ta vừa ngồi lên vị trí này, hôm nay nếu không trừng phạt nàng sẽ khiến kẻ dưới khó phục tùng, sau này cũng không ai để chúng ta vào mắt. Hoàng huynh trừng phạt nàng cũng là bất đắc dĩ, ngươi sẽ không trách tội hoàng huynh chứ ?”

Viên Thiên Dã không để ý tới hắn, cúi đầu nhìn Hoàng hậu, khóe miệng lộ ra ý cười trào phúng” hoàng tẩu, ngươi đã không còn việc gì chứ ?”

“Không, không có việc gì .” Hoàng hậu không dám nhìn vào mắt hắn, yếu ớt đáp.

“Không có việc gì nữa thì Thái y lui ra đi, những người khác cũng vậy, đều lui hết đi” Viên Thiên Dã đứng dậy, lạnh lùng nói.

Mấy cung nhân do dự nhìn về phía Thái thượng hoàng và Hoàng thượng.

Thái thượng hoàng lúc này không thể không lên tiếng” Dương nhi, xử lý một tiện tỳ thôi, không cần phải tránh mặt. Ngươi có gì cần nói, cứ nói đi”

Viên Thiên Dã thản nhiên nhìn hắn một cái rồi đột ngột quát lớn” lui ra”

Hắn nhiều năm sát phạt quả quyết, trên người có có khí thế khiếp người và uy nghiêm mà Viên Tri Bách và Viên Thác không có được. Tiếng quát này khiến các cung nhân hoảng sợ, vội lui ra ngoài, ngay cả Hoàng hậu cũng run run, ôm bụng, sợ hãi thu thân thể lại.

Lâm Tiểu Trúc biết đám người Viên Tri Bách diễn trò như vậy ắt có mục đích, mà lúc này Viên Thiên Dã cho các cung nhân lui ra là muốn ngả bài với bọn họ. Mấy chuyện này biết càng ít càng tốt, nếu không chết lúc nào cũng không hay. Nàng không chút do dự đứng lên, theo các cung nhân khác ra ngoài. Viên Thiên Dã nhìn thấy nhưng cũng không ngăn cản. Trong đám cung nhân kia có người của hắn, muốn ra tay với Lâm Tiểu Trúc cũng không phải dễ. Hơn nữa, hắn cũng tin Viên Tri Bách và Viên Thác cũng không dám chọc đến người của Hiên Viên Thánh Thượng, vừa rồi nói muốn phạt Lâm Tiểu Trúc chẳng qua là muốn hù dọa, xem thử giới hạn của hắn tới đâu.

Như vậy hắn sẽ cho bọn họ biết giới hạn của hắn ở đâu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.