Chương trước
Chương sau
Thẩm Tử Dực thấy anh đào trước mặt Đoan vương đã vơi hơn phân nửa, cười nói” Vương gia thích, lần sau có, ta sẽ đưa đến nữa” hàn huyên thêm vài câu rồi cáo từ.

Đoan Vương không nghi ngờ hắn, Viên Chấp cũng nghĩ Lâm Tiểu Trúc quay về phòng bếp nên cũng không thèm để ý. Nhưng Uyển Hoa quận chúa vẫn sai người nhìn chằm chằm Thẩm Tử Dực, nghe nói hắn phải đi, vội vàng chạy đến trước cửa, ngăn hắn lại. Thẩm Tử Dực lo lắng cho Lâm Tiểu Trúc, đang nôn nóng nhưng cũng nói vài câu lấy lệ rồi mới rời đi được.

Thẩm Phú lúc này đã sớm sai tùy tùng đến thông báo cho xa phu đánh xe ra, Thẩm Tử Dực vẫn luôn lo lắng, sợ Lâm Tiểu Trúc không đưa ra được, đợi khi lên xe, buông màn xe xuống, nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc nằm bên trong, quần áo đơn bạc để lộ đường cong lung linh của thân thể, nhất thời xấu hổ di dời tầm mắt.

“Dực công tử, mau bảo xa phu đi thôi” Lâm Tiểu Trúc cũng vô cùng xấu hổ nhưng tình huống cứu mạng không thể để ý quá nhiều.

Thẩm Tử Dực gật gật đầu, nói với bên ngoài” đi thôi”

Thẩm Tử Dực vừa đi không bao lâu, Đoan vương đột nhiên đau bụng khó chịu, miệng sùi bọt mép, tứ chi run rẩy. Yến hội trở nên hỗn loạn, Viên Chấp khẩn cấp gọi đại phu còn hạ nhân cũng nhanh chóng đi báo tin cho Đoan vương phi. Đoan vương phi và Uyển Hoa quận chúa cùng vài nữ nhi thứ xuất vội chạy tới nhưng Đoan vương đã bị trúng độc quá nặng, đại phu chưa kịp tới cũng không kịp trăn trối đã đi đoàn tụ với ông bà.

Đoan vương đang tuổi tráng niên, tuy thân thể có bệnh, thường xuyên đau đớn nhưng Viên Chấp và Đoan vương phi không ngờ hắn lại đột ngột qua đời như thế. Sự cố bất ngờ, đau thương cùng cực đâu còn nghĩ tới chuyện gì khác nhưng có người dự tiệc đã nhắc nhở bọn họ Đoan vương có thể bị trúng độc, mau tra cho rõ. Viên Chấp lúc này mới nhớ ra, phụ vương mất, lão hoàng đến lại bệnh tình nguy kịch, ngai vàng hoàng đế sao có thể tới tay hắn? lập tức đứng phấn chấn lên, vừa sai người phong tỏa Đoan vương phủ, đem tất cả những người làm việc trong phòng bếp hoặc có tiếp xúc với đồ ăn cùng hạ nhân hầu hạ trên yến tiệc đều bắt đến, nghiêm hình tra tấn, nhất định phải tìm ra người hạ độc, mặt khác triệu tập thân tín của phụ vương cùng bàn kế sách.

Không tra thì thôi, tra ra mới phát hiện trong phủ đột nhiên thiếu mất mười mấy hạ nhân, có quản sự, có gã sai vặt, có nha đầu, có đầu bếp, thậm chí có cả hai thân tín bên cạnh Đoan vương, ngay cả Lâm Tiểu Trúc cũng không thấy đâu. Viên Chấp vừa giận vừa sợ, toát cả mồ hôi lạnh, phát hiện sau khi phụ vương qua đời, đường đến ngai vàng không dễ dàng như hắn nghĩ, vội vàng cho người đến phủ Viên Thiên Dã điều tra. Viên Thiên Dã hai ngày qua vẫn ở trong hoàng cung chăm sóc cho lão hoàng đế không về nhà, Trương quản gia rất thoải mái để cho người Đoan vương phủ vào kiểm tra một lượt, còn đút lót bạc cho bọn họ để hỏi thăm tình hình, giống như chuyện gì cũng không biết. Tâm phúc của Đoan vương lại cho rằng hung thủ còn ở trong phủ hoặc là trong số khách tham gia yến hội. Những người mất tích chẳng qua là người kia cố tình sắp xếp để làm rối sự điều tra, còn nói, quan trọng nhất không phải là truy tìm hung thủ mà phải sai Chung Ngọc Quý sử dụng quân đội để khốn chế cục diện chính trị.

Viên Chấp nghe có lý, vừa sắp xếp điều tra trong phủ, vừa nhanh chóng thông báo Chung Ngọc Quý đến nghe lệnh nhưng Chung Ngọc Quý lại nói mình bị bệnh, không thể đến, ngoảnh mặt làm ngơ với yêu cầu của Viên Chấp. Đang lúc Viên Chấp nổi trận lôi đình, đang muốn tự mình đến phủ Chung Ngọc Quý chất vấn thì trong cung truyền ra tin tức lão hoàng đế bang hoàng, lập nhi tử của Duệ vương là Viên Thác làm tân đế, đồng thời phía trước Đoan vương phủ cũng có trọng binh canh gác tầng tầng lớp lớp, lấy lý do tân đế phái tới điều tra hung thủ hại Đoan vương, bảo hộ Đoan vương thế tử. Viên Chấp liên tục sai người liên hệ với vây cánh của Đoan vương nhưng người phái đi như trâu đất xuống biển, một đi không trở lại.

Sáng hôm sau, Thẩm Tử Dực đang ngồi tron thư phòng, nghe quản gia báo lại tình hình chính trị của Bắc Yến, hỏi” lúc này Viên thần y đang làm gì? có về Viên phủ không?”

“Tiểu nhân đã hỏi thăm qua, từ lúc Yến hoàng băng hà, Duệ vương phi đau đớn té xỉu, Viên thần y liền được mời đến Duệ vương phủ, chưa từng đi ra”

Thẩm Tử Dực cau mày trầm ngâm nửa ngày, hỏi” ngươi nói, Viên Thiên Dã có phải là người của Duệ vương không? Nếu không sao hắn lại tính toán chuẩn như vậy, bao ta cứu Lâm Tiểu Trúc ra ngoài, còn nhắc ta ngày đó phải rời yến hội sớm một chút? Bây giờ nghĩ lại, nếu chậm một chút e là đi không xong. Đoan vương bị độc chết, người có mặt lúc đó chắc chắn không thoát khoải liên quan, mà Lâm Tiểu Trúc nếu ở lại đó, dù nàng có hạ độc hay không, bị nghiêm hình bức cung là cái chắc, đến khi đó còn sống hay không cũng chưa biết được”

Quản gia nhìn ra cửa, thấp giọng nói” công tử, đây là chuyện của Bắc Yến, mặc kệ hắn có phải hay không, đều không liên quan tới chúng ta. Ngài và Lâm cô nương có thể an toàn trở về là tốt rồi, dù ai cầm quyền cũng không dám điều tra đến Thẩm Viên chúng ta”

“Hừ, đừng nói điều tra, dù hoài nghi cũng không dám. Ta là người không có lý do hạ độc nhất, ai dám hoài nghi ta?” Thẩm Tử Dực đứng lên, đi vào nội viện.

Đi dọc ven hồ, lại xuyên qua một rừng trúc, hắn đi đến một cái sân u tĩnh, tuy lúc này là giữa trưa nhưng chung quanh có nhiều cây xanh nên nên vẫn nghe được tiếng chim hót, càng làm nổi bậc sự thanh tĩnh của nơi này.

“Ngũ hoàng tử.” Thủ vệ, bà từ thấy Thẩm Tử Dực đến, vội vàng khom người thi lễ.

“Đi thông báo” Thẩm Tử Dực nói.

“Dạ” bà tử vội vàng vâng lời đi vào trong, lòng thầm kinh hãi đối với hành vi của Thẩm Tử Dực.

Theo lý, công tử muốn tránh tị hiềm, chỉ cần vào sân, đứng bên ngoài phòng cho người vào thông báo, coi như đã hết cấp bậc lễ nghĩa, nhưng công tử lại đứng ngoài sân để nàng vào thông báo. Như vậy công tử sẽ phải đợi thật lâu nha, làm như vậy chẳng phải hạ thấp thân phận của mình sao?

Hôm qua công tử mang một cô nương về, cũng không giải thích thân phận, chỉ bảo các nàng hầu hạ, lúc đó nàng chẳng để ý lắm. Dù sao công tử cũng lớn rồi, có ý trung nhân là bình thường, nàng thấy nữ tử được mang vào phủ như vậy chắc chắn địa vị sẽ không cao nhưng công tử lại phái hai đại nha đầu tâm phúc nhất đến hầu hạ, còn dặn dò các nàng phải tận tâm chiếu cố. Hôm nay đến đây, để cho các nàng thông báo rồi mới vào. Chuyện này rất không bình thường nha.

Vị Lâm cô nương này là người thế nào?

“Trang ma ma, chuyện gì?” nghe tiếng bước chân, một nha đầu từ trong phòng đi ra hỏi

“Ngọc Bích, Ngũ hoàng tử đến, ngươi đi thông báo với Lâm cô nương một tiếng”

Ngọc Bích không nhìn thấy Thẩm Tử Dực phía sau Trang ma ma, nghi hoặc nhìn nàng ta một cái, chưa kịp đặt câu hỏi, phía sau đã vang lên thanh âm của Lâm Tiểu Trúc” mau mời”

Thẩm Tử Dực là hoàng tử của một quốc gia, trong mắt Trang ma ma, vị cô nương trước mắt dù địa vị cao tới đâu cũng không bằng nhưng Lâm Tiểu Trúc lại chỉ nói một tiếng” mau mời” sau đó tiếp tục sửa sang bình hoang, không hề có ý vui mừng đi nghênh đón công tử, Trang ma ma liền cảm thấy không vui. Nhưng dù sao cũng là ma ma đi ra từ hoàng cung Nam Việt quốc, kinh nghiệm lão luyện nên nàng chỉ nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái thật sâu rồi lui ra ngoài

“Ngũ hoàng tử, Lâm cô nương cho mời.” Trang ma ma đi ra cửa, thấy Thẩm Tử Dực đang đứng ngắm mấy bụi trúc, biểu tình điềm tĩnh, thản nhiên tự đắc, như là đợi bao lâu cũng được, trong lòng càng thêm hiếu vị với vị Lâm cô nương kia.

Thẩm Tử Dực nghe được thanh âm Trang ma ma liền xoay người đi vào trong viện, xuyên qua sân, lên cầu thang, hắn chậm rãi dừng bước, nhìn nữ tử đang từ trong phòng đi ra, hai mắt không chớp.

Bình thường gặp Lâm Tiểu Trúc, đa phần nàng đều mặc xiêm y mộc mạc, cho dù là tơ lụa cũng là màu sắc đơn giản, thanh nhã mà lúc này nàng lại mặc váy dài màu đỏ thắm thêu hoa mai trắng, thắt lưng bằng gấm màu bạc khiến cho eo nàng càng thêm nhỏ nhắn yểu điệu, mái tóc bình thường vấn nha hoàn kế lúc này đổi thành như ý kế, tuy chỉ cài một cây trâm hoa mai bạch ngọc nhưng tương xứng với quần áo, khiến cho Lâm Tiểu Trúc trước giờ thanh lệ thoát tục trở nên quyến rũ động lòng người.

Lâm Tiểu Trúc thấy Thẩm Tử Dực ngơ ngác nhìn mình, mỉm cười, cúi đầu nhìn xiêm y trên người nói” như thế nào ? chẳng lẽ mặc long bào cũng không giống thái tử sao ?”

“Nói bậy.” Thẩm Tử Dực nở nụ cười, sải bước đến cạnh nàng.

Hôm nay Thẩm Tử Dực mặc áo dài nguyệt sắc viên lĩnh, cổ và tay áo, vạt áo đều dùng tơ màu vàng thêu thành hình đám mây, đai lưng màu xanh ngọc, tóc cũng được cố định bằng cây trâm ngọc. Hai người một đỏ một trắng, làm nổi bật lẫn nhau, dù là bên ngoài hay khí chất đều rất tương xứng. Trang ma ma đứng dưới bậc thang nhìn hai người một trước một sau vào phòng, trong lòng cảm khái, đúng là một đôi trai tài gái sắc.

Lâm Tiểu Trúc và Thẩm Tử Dực cũng coi như quen thân, đi vào phòng cười nói” xiêm y này ở đâu làm vậy ? mặc rất vừa người, trang sức cũng cực xứng nữa, thật đa tạ Dực công tử lo lắng”

Quần áo trang sức đều do Viên Thiên Dã phái người mang tới nhưng Thẩm Tử Dực lại không muốn giải thích, chỉ nói mơ hồ” vừa người thì tốt rồi, thích là được rồi”

Thấy Ngọc Bích không đợi phân phó đã mang trà lên, Lâm Tiểu Trúc nhìn nàng một cái, đợi khi nàng thối lui mới nhẹ giọng hỏi” không biết bên ngoài thế nào ?” tối qua đến giờ tuy rằng an toàn nhưng nàng chẳng nghe được tin tức gì, tới giờ Thẩm Tử Dực mới xuất hiện, cho nên nàng có chút nôn nóng muốn biết tình hình bên ngoài.

“Ngọc Bich, Tử Bội, các ngươi lui ra đi.” Tuy hai người đều là đại nha đầu tâm phúc của hắn nhưng để Lâm Tiểu Trúc an tâm, Thẩm Tử Dực vẫn bảo các nàng lui ra mới thuật lại tình hình bên ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.