Chương trước
Chương sau
Thứ tiểu nhân vô năng, theo tiểu nhân thấy, cô nương này vẫn là bị phong hàn” lão đại phu run run nói, trán đầy mồ hôi.

Chuyện này Lý Thắng không thể quyết định, quay đầu hỏi Viên Chấp” Thế tử gia, người xem, có cần đổi đại phu khác không?”

“Thôi.” Viên Chấp khoát tay chặn lại. Đại phu này là do Lý Thắng tìm tới, hẳn sẽ không giúp cho Lâm Tiểu Trúc. Xem ra nàng thật sự bị phong hàn, hắn quay đầu nói” nếu bệnh của nàng không nghiêm trọng, vậy nấu ăn chắc không vấn đề gì chứ?”

“Ai ai, thế tử gia, chuyện này không thể được” lão đại phu vội vàng xua tay” nàng bị phong hàn, nhìn như không nghiêm trọng nhưng tính lây lan rất cao, tiếp xúc gần với nàng cũng không tốt. Ta khuyên vị cô nương này mấy ngày nay tốt nhất đừng nấu ăn để khỏi lây bệnh cho người khác”

Nghe lão đại phu nói vậy, Lâm Tiểu Trúc trong lòng rất vui nhưng vẫn tỏ ra sợ hãi, quay đầu liếc nhìn Viên Chấp một cái thật nhanh, không có lên tiếng. Lúc này càng nói càng sai, vẫn nên để xem hắn nói gì rồi đưa ra đối sách sau.

“Bệnh của nàng mấy ngày mới khỏi?” Viên Chấp vẫn không có biểu tình gì.

“Chậm thì ba ngày, lâu thì năm ngày.” Lão đại phu nói.

Vị này đại phu, đúng như Lâm Tiểu Trúc đoán, là người của Viên Thiên Dã. Còn Lâm Tiểu Trúc có phải người một nhà hay không, hắn không biết, quán lẩu này có phải người Viên Thiên Dã mở hay không, hắn cũng không quan tâm, hắn lại càng không biết Viên Thiên Dã đã rời kinh. Nhưng Đoan vương phủ là đối thủ một mất một còn của Viên Thiên Dã, căn cứ vào nguyên tắc địch nhân của địch nhân là bằng hữu, cho nên hắn mới nói bậy bạ giúp Lâm Tiểu Trúc một phen. Lâm Tiểu Trúc mặt mày hồng hào, trung khí mười phần, nếu nói bệnh nghiêm trọng chắc chắn Viên Chấp sẽ không tin, còn là lộng xảo thành chuyên. Cho nên mới nói ba, năm ngày sau sẽ khỏi.

Mọi người nghe xong lời này, đều ngước mắt trông chờ nhìn Viên Chấp.

Viên Chấp nhìn Lâm Tiểu Trúc chằm chằm, trong lòng suy nghĩ xem nên làm gì.

Lâm Tiểu Trúc không biết vận khí thay đổi mạch đập nhưng làm cho ho khan thì vẫn có thể, thấy Viên Chấp do dự, nàng liền làm chút tiểu xảo khiến cổ họng bị sặc mà ho khan, khuôn mặt đỏ bừng.

Dư chưởng quỹ thấy vậy rất phối hợp mà nhờ lão đại phu kê đơn, còn ân cần nói” Thế tử gia, ngươi thấy đó, Tiểu Trúc cô nương thật sự bị bệnh, còn bệnh rất nặng, chỉ sợ không thể đến quý phủ được, hay là để Lý sư phụ đi thay? Tiểu nhân sẽ sai người gọi hắn đến, theo Thế tử gia về phủ” nói xong liền quay sang phân phó tiểu nhị.

“Không cần .” Viên Chấp cắt ngang lời hắn, đứng lên quyết đoán” ta muốn mời Tiểu Trúc cô nương đến phủ là điểm tâm cho phụ vương, bây giờ thời cơ không thuận lời, Tiểu Trúc cô nương bị bệnh nhưng dù sao lời cũng đã nói ra. Như vầy đi, ta đưa Tiêu Trúc cô nương vào phủ, để nha đầu hảo hảo chiếu cố vài ngày, uống thuốc đợi khi hết bệnh rồi làm điểm tâm. Làm vậy ta có thể làm tròn đạo hiếu mà Tiểu Trúc cô nương cũng sẽ không khó xử, ở Đoan vương phủ tĩnh dưỡng, bệnh cũng mau lành hơn”

Nghe vậy Dư chưởng quỹ khẩn trương hơn, mắt nhìn ra cửa. Khi Viên Chấp nói chuyện, hắn đã sai một gã sai vặt đi nói tình hình cho đầu bếp biết, có lẽ lúc này đầu bếp kia đã đến Viên phủ nhưng mà công tử không có ở nhà, dù Viên Thành đại quản sự biết thì liệu có năng lực xử lý hay không?

“Cô nương, cô nương. . .” bên cạnh vang lên thanh âm gấp gáp, Dư chưởng quỹ quay lại nhìn đã thấy Lâm Tiểu Trúc vì ho khan một hồi mà té xỉu, Viên Ngũ Nương ở sau đỡ lấy nàng, vẻ mặt thất kinh.

“Tiểu Trúc cô nương, ngươi sao vậy?” Du chưởng quỹ tiến lên, chắp tay nói với lão đại phu” đại phu, ngài nhất định phải cứu đông gia chúng ta”

Lão đại phu cầm lấy ngân châm lau sạch sẽ, không nói một lời mà châm vào huyệt vị của Lâm Tiểu Trúc.

“Thế tử gia, người xem. . . Tiểu Trúc cô nương thật sự không thể theo ngài về phủ” Dư chưởng quỹ lúc này chợt có cùng suy nghĩ với Lâm Tiểu Trúc. Viên Chấp không muốn làm ác nhân, chưa muốn xé bỏ da mặt. Nàng lúc này té xỉu đã ép hắn vào góc tường, nếu còn muốn nàng vào phủ thì chính là ép buộc, là cường đoạt.

Dư chưởng quỹ cũng bám vào cớ này mà làm tới.

Biết rõ bị phong hàn không đến mức ngất xỉu nhưng Viên Chấp từ đầu đã giả vờ lịch sự nên lúc này không thể làm ác nhân được. Hắn đứng lên che mũi, vẻ mặt ghét bỏ chỉ vào lão đại phu nói” ta cho ngươi ba ngày, phải chữa khỏi bệnh phong hàn cho nàng” nói xong lại quay sang bảo Dư chưởng quỹ” ngươi nói cho Lâm Tiểu Trúc biết, ba ngày sau, ta muốn mở tiệc đãi khách trong phủ, nàng có thế nào cũng phải đến làm điểm tâm. Đến lúc đó, nàng tốt nhất nên tự mình đến phủ của ta, đừng để bản thế tử đích thân đến mời”

Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.

Ôn thần đi rồi, Dư chưởng quầy cũng thở phào một cái, lúc này hắn mới phát hiện ra lưng áo của mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Lâm Tiểu Trúc được lão đại phu châm cứu cũng từ từ tỉnh lại nhưng trong tiệm ngoài trừ Dư chưởng quỹ và Viên Ngũ Nương, những người khác đều xa lạ nên nàng cũng không dám khỏe ngay, vẫn giả vờ ho vài tiếng.

“Mau đưa Tiểu Trúc cô nương về” Dư chưởng quỹ không dám để Lâm Tiểu Trúc ở lại trong tiệm nữa,vội vàng sai người đánh xe đưa nàng về Viên phủ.

Lúc này trong hoàng cung, mọi người đang loạn thất tinh bát nhào, các ngự y vây quanh long sàng của Hoàng thượng, kẻ thi châm người rót thuốc. Có lão thái giám đã vội vã cưỡi ngựa đến phủ của Viên Thiên Dã, trên đường không biết đã đụng trúng mấy người, làm đổ bao nhiêu sạp hàng.

“Vương gia.” Viên Toàn đi sau Duệ vương, lo lắng nhìn các ngự y đang rối loạn bên giường hoàng đế, nhẹ giọng gọi.

Duệ vương gia nắm chặt bìn thuốc trong tay, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

Lão Hoàng Thượng bị bệnh lâu như vậy, vẫn dựa vào thuốc của Viên Thiên Dã mà chống đỡ. Khi Viên Thiên Dã còn nhỏ, lão hoàng thượng thậm chí còn định truyền ngôi cho hắn. Cho nên những năm gần đây, Viên Thiên Dã mới dốc hết sức để kéo dài sinh mệnh cho Hoàng thượng. Đứa nhỏ này nhân nghĩa như vậy, dù lúc này thời cơ đã chính muồi, chỉ cần lão hoàng đế qua đời là sẽ cho Đoan vương rớt đài, cục diện chính trị sẽ thay đổi, thiên hạ sẽ là của Duệ vương phủ. Nhưng hắn vẫn tận lực chữa trị cho lão hoàng đế, kéo dài sinh mệnh của hắn.

Chỉ cần bên này kéo dài vài ngày, lại làm cho Đoan Vương bệnh phát tác. . . Duệ vương gia vì nội tâm mâu thuẫn mà cơ mặt cũng run rẩy.

Thật lâu sau hắn mới thở dài một hơi 'thôi” buông lỏng tay, đưa bình dược cho Viên Toàn.

Viên Toàn lén lút đưa chai thuốc cho một tiểu thái giám, hắn lập tức lui ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, lão thái giám đi tìm Viên Thiên Dã đã vội vã đi vào, dâng lên bình dược kia” Trấn Võ hầu bị bệnh nặng, Viên thần y đã đến đó chữa trị nhưng trước khi đi đã lưu lại bình thuốc này”

Khi Viên Thiên Dã không ở kinh thành, hắn sẽ để thuốc lại, chỉ cần cho lão hoàng đế uống thì bệnh sẽ chuyển nguy thành an. Cho nên ngự y lập tức nhận lấy thuốc, cho một viên vào miệng xác định trước rồi mới lấy nước nghiền thuốc, đút cho lão hoàng đế.

Hô hấp của lão hoàng đế bình ổn trở lại, tuy sắc mặt không tốt lắm nhưng không có trắng bệch đáng sợ như vừa rồi.

“Cách hai canh giờ cho uống một lần” thái y lệnh phân phó. Có thể làm cho bệnh thuyên giảm, thuốc này đúng rồi. Nhưng lão hoàng đế uống thuốc này nhiều quá, cũng đã sớm lờn thuốc. Cho nên hiệu quả lần sau không bằng lần trước.

“Phụ hoàng tình huống như thế nào?” Đoan vương thở hổn hển đi vào, đưa mắt nhìn một vòng hỏi” Viên thần y đâu?'

Viên Tri Bách không có lên tiếng, để lão thái giám bẩm báo còn mình vẫn nhìn chằm chằm phụ hoàng nằm trên giường, lòng thầm nghĩ nếu bây giờ phụ hoàng không qua được, Viên Thiên Dã không có ở kinh thành, hắn nên bố trí và ứng phó cục diện chính trị này thế nào.

Từ lúc tiểu Viên Dương chết đi, Đoan vương biết hai huynh đệ bọn họ đã bằng mặt không bằng lòng, cho nên cũng không để ý thái độ của Viên Tri Bách, chỉ nhìn phụ hoàng nằm trên gường, tâm tình cực kỳ phức tạp.

Mấy năm nay, Duệ vương vẫn luôn để ý tình hình trong cung, sợ hắn hạ độc phụ hoàng, mà hắn cũng sợ Hiên Viên Thánh Thượng biết hắn làm chuyện đại nghịch bất đạo nên vẫn chưa dám xuống tay. Trong lòng vẫn luôn trông ngóng phụ hoàng sớm ngày qua đời để bản thân mình sớm ngồi trên cái ghế kia. Hắn cũng biết lang trung Viên Thiên Dã có loại thuốc giúp phụ hoàng kéo dài tính mạng, nhưng Viên Thiên Dã chẳng những cứu lão hoàng đế mà còn cứu hắn. Vì vậy hắn luôn đắn đo, nếu giết Viên Thiên Dã rồi, tính mạng của hắn cũng không được bảo toàn thì làm hoàng đế có ích gì. Cho nên đành nhìn Viên Thiên Dã ra vào hoàng cung, chỉ có thể kiên nhẫn chờ lão hoàng đế tự chết đi.

Bây giờ phụ hoàng tình huống không ổn, như vậy giấc mộng của hắn có thể lập tức trở thành hiện thực nhưng phụ hoàng uống thuốc xong, bệnh tình tuy không tốt nhưng cũng không xấu hơn, khiến hắn vô cùng thất vọng. Đoan vương ở trong tẩm cung hoàng đế một lát thì lui ra.

Hắn muốn để ý chính sự cho nên còn có rất nhiều tấu chương chờ hắn phên, không giống như Viên Tri Bách có thời gia rảnh để đứng đó mà tận hiếu.

Thấy bệnh tình của lão hoàng đế đã ổn định, thái y lệnh cũng lui xuống, Viên Tri Bách cũng đi ra theo. Hai người đi tới một nơi vắng vẻ, lại sai thị vệ canh gác chung quanh.

“Vương gia, Hoàng Thượng bệnh lâu lắm, chống đỡ không được vài ngày. Cho dù Viên thần y có gấp gáp trở về cũng e là lực bất tòng tâm” Thái y lệnh nhỏ giọng nói.

Viên Tri Bách cả kinh, nhìn Thái y lệnh chằm chằm cho đến khi hắn nặng nề gậ đầu một cái mới có phản ứng.

Lời này có nghĩa là bọn họ phải mau hành động, phải khống chế được thời cuộc.

Viên Tri Bách nghĩ nghĩ, lặng lẽ rời khỏi hoàng cung về Duệ vương phủ, đi thẳng vào thư phòng, cùng con lớn nhất là Viên Thác thảo luận nửa canh giờ, sau đó liên tiếp đưa ra mấy mệnh lệnh.

Viên Thành vẫn đợi ở bên ngoài để chờ bẩm báo chuyện của Lâm Tiểu Trúc, cho đến khi Viên Thác rời đi, cũng không có ai vào nữa, mới nhờ người thông báo, cầu kiến Duệ vương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.