“Chỗ các ngươi có thể tự pha trà sao?” Chung Ngọc Quý nghĩ sẽ nhanhchóng quay lại xe nên chỉ tính ngồi dưới lầu, nhìn thấy tiểu nhị bưngdụng cụ pha trà đi lên lầu, không khỏi tò mò hỏi
“Gia, chỗchúng ta có người pha trà chuyên nghiệp nhưng nếu khách cảm thấy taynghề của mình cao hơn, có thể yêu cầu tự mình pha trà” tiểu nhi ân cầnđáp
“Nga?” Chung Ngọc Quý theo bản năng nhìn thoáng lên lầu. Tổ tiên của hắn đều trồng trà, uống trà đã là một thói quen, mà cái khóthay đổi nhất trong đời người chính là khẩu vị thời thơ ấu. Chung NgọcQuý trong một lần dẹp phản loạn ở biên cương đã cứu được Đoan vương, từđó được trọng dụng, trở thành đại tướng quân. Cuộc sống cũng thay đổi,lá trà thường hay uống từ nhỏ đã đổi thành lá trà thượng hạng, lâu dần,trình độ phẩm trà cũng tăng cao. Cho nên nghe nói có người tài nghệ phatrà còn cao hơn người ở trà lâu, không khỏi thấy ngạc nhiên.
Viên Thiên Dã muốn lôi kéo Chung Ngọc Quý, đương nhiên mọi việc đều được chuẩn bị chu đáo. Quán trà này nằm trên tuyến đường mỗi ngày Chung Ngọc Quý vào triều đều phải đi qua, thói quen sở thích của hắn cũng nắm rấtrõ. Hai tiểu nhị cũng là tay chân đắc lực, giỏi nhất là quan sát ngônsắc. Lúc này tuy rất muốn đưa Chung Ngọc Quý lên lầu nhưng bọn họ cũngbiết, hắn từ một người trồng trà trở thành đại tướng quân, ngoại trừ võcông cao cường, còn có sự can đảm, cẩn trọng. Trên lầu vốn có nữ quyến,nếu bọn họ tích cự mời hắn lên lầu sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-vi-ky/3162373/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.