Bởi vậy, mặc kệ ánh mắt của các vị giáo tập và Hạ Sơn, nàng vẫn tiếptục nói” vậy Tiểu Trúc xin hỏi quý nhân, khi đứa nhỏ của ngài bị bệnh,tâm trạng ngài thế nào ?”
“Hài tử của ta bị bệnh ?” Viên Tri Bách nghe vậy thì chấn động, thì thào lặp lại, chuyển tầm mắt sang chỗ Viên Thiên Dã.
Đứa nhỏ mà hắn yêu thương nhất, kiêu ngạo nhất uống phải chén canh bịhạ độc trong gia yến vào đêm giao thừa, khi về tới nhà toàn thân cươngcứng, cảm giác đau đến tận tâm can, cảm giác thống khổ và hối hận, biếtrõ kẻ thù là ai lại không thể báo thù cho con đến giờ vẫn in sâu vàolòng hắn, làm sao hắn không hiểu được, làm sao hắn không nhớ rõ loại tưvị này ?
Nhìn phụ thân hô hấp dồn dập, sắc mặt trở nên táinhợt, môi run nhè nhẹ, ánh mắt lộ ra thống khổ nói không nên lời, ViênThiên Dã biết phụ thân nhớ lại chuyện không vui, vội đứng dậy, lấy trong lòng Viên Tri Bách ra một lọ thuốc, lấy hai viên bỏ vào miệng hắn rồinhận ly nước từ tay Viên Toàn để cho hắn uống thuốc, lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Lâm Tiểu Trúc ở bên ngoài không thấy rõ tìnhhình, tiếp tục nói” Tiểu Trúc nghĩ, quý nhân nhất định sẽ rất khó chịu,rất thống khổ, chỉ hận không thể đem tất cả bệnh tật chuyển sang ngườimình phải không ?”
“Tiểu Trúc, đừng nói nữa.” Viên Thiên Dãthấy phụ thân nằm trên tháp, tình hình không chuyển biến tốt, ngược lạihô hấp còn dồn dập hơn liền quát to một tiếng
Lâm Tiểu Trúcsửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-vi-ky/3162342/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.