“Nhưng mà. . .”
Lâm Tiểu Trúc nhìn lướt qua huynh muội Ngô Bình Cường. Nàng cảm giácánh mắt Ngô Bình Cường nhìn nàng mang theo thiện ý cố tình mà trong mắtNgô Thái Vân lại không giấu được vui mừng. Chẳng lẽ Viên Thiên Dã chẳngnhững không trừng phạt chuyện bọn họ trộm ý tưởng mà còn khen ngợi bọnhọ ?
Nghĩ vậy, trong lòng có chút không vui, hướng ánh mắt vềphía ba vị giáo tập, hi vọng bọn họ có thể chủ trì công đạo. Ngô TháiVân càng lúc càng điên cuồng, nàng hi vọng Viên Thiên Dã có thể trừngphạt nàng một chút.
Mấy vị giáo tập sau khi ăn qua mì lạnh doLâm Tiểu Trúc làm, lại theo lời công tử mà biết được người sáng tạo ramón này là Lâm Tiểu Trúc chứ không phải Ngô Bình Cường. Như vừa rồi công tử xử trí huynh muội Ngô gia chính là cho một cái tát ngọt ngào, mụcđích là làm cho bọn họ kính sợ và cảm kích để càng trung thành và tậntâm hơn, vì công tử mà hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên chuyện trừng phạt sẽ không nhắc tới, chuyện mì lạnh này cũng không thể nhắc lại. Vì thế mọingười chỉ có thể vùi đầu ăn mình lạnh, một lời cũng không nói ra.
Viên Thiên Dã lại lên tiếng” chuyện mì lạnh, Ngô Bình Cường và Ngô Thái Vân nên xin lỗi Lâm Tiểu Trúc đi. Cùng nhau học nghề suốt ba năm, dùbình thường có chút ân oán thì chung quy vẫn có cảm tình, chi bằng bắttay làm hòa, bỏ qua mọi hiểu lầm. Sau này các ngươi rời núi, tiếp xúcvới thế giớ bên ngoài sẽ thấy những thù hận hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-vi-ky/3162323/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.