Viên Thiên Dã luôn trầm ổn như núi, vân đạm khinh phong lúc này giậndữ, khiến cho không chỉ Viên Thập mà cả Đường Viễn Ninh cũng câm nhưhến.
“Nói đi, không còn gì để nói sao ?” Viên Thiên Dã thấy Lâm Tiểu Trúc cúi đầu, hai tay nắm chặt ống tay áo như cố gắng ức chế, biết nàng không phục, lại càng thấy tức giận hơn.
Lâm Tiểu Trúcngẩng đầu, lệ rơi đầy mặt” sống ở trên đời, chỉ ăn no mặc ấm là đủ sao ? công tử chưa từng mất tự do sao biết được tự do quý đến cỡ nào ? ngươinắm trong tay sinh tử của người khác, ngươi muốn người ta sống, người ta không thể chết, ngươi muốn ai chết, người đó không thể sống đến ngàymai, ngươi muốn ban ai đó làm quà tặng cho người khác, người đó ngay cảquyền lợi phản kháng cũng không có. Loại cảm giác này, công tử biết được sao ?”
Đường Viễn Ninh nghe được thì có vẻ xấu hổ.
Viên Thiên Dã lại bị nước mắt của nàng làm cho hoảng sợ nhưng nghĩ tớinha đầu này một lòng muốn rời khỏi mình và sơn trang, không chút lưuluyến hắn lại không nhịn được tức giận, bắt buộc mình quay đầu, khôngnhìn nàng nữa, cứng rắn nói” ta chưa từng bảo ngươi sống hay là chết,làm sao lại muốn ngươi thành vật phẩm tặng cho người khác ? ngươi nóichuyện phải có lương tâm. Theo như ngươi nói, ta mang ngươi rời khỏi núi là sai lần sao ? giống như con chim hôm nay, có phải không nên cứu nóvề, để nó sống trong lồng mà nên để nó ở trong núi mặc kệ là đói chếthay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-vi-ky/3162296/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.