Đường Viễn Ninh tuy hay đùa giỡn nhưng cũng giống biểu huynh mình, cũng là người rộng lượng nên không so đo với Lâm Tiểu Trúc, ngẩng đầu nhìntrời, vui vẻ nói” ta nghĩ tuyết này phải rơi một, hai ngày nữa mớingừng. Ở nơi này không như phương bắc, sau trận tuyết này không biết cóđược trận thứ hai hay không ? nếu không, đợi tuyết tan liền không còn ýnghĩa nữa, chi bằng lát nữa chúng ta lên núi đi. Buổi sang đã sai ngườiđi nhìn qua rồi, hoa mai đã nở rộ, lúc này thời tiết cũng tốt, nhất định là muốn chúng ta hôm nay lên núi thưởng tuyết ngắm mai rồi”
Lâm Tiểu Trúc nhìn trời, thấy mặt trời đã lên cao, mây trời cũng đã tảnra, gật gật đầu” xem ra chắc tuyết sẽ không rơi nữa” nói xong nàng liềncó chút ngượng ngùng.
Buổi sáng chỉ ăn chút điểm tâm đã thamgia kiểm tra suốt nửa canh giờ, lúc này đã là giữa trưa, còn cách giờcơm chiều hai canh giờ, hơn nữa trời mùa đông lạnh, nhiệt lượng mau tiêu tán, thân thể nàng lại đang lúc phát triển cho nên bụng lúc này đã đánh trống la làng. Nếu như đạp tuyết thưởng mai chi bằng cho nàng ăn cái gì đó còn tốt hơn. Nhưng những lời này đâu dám nói ra. Tuy nàng là ngườisành ăn cũng là đầu bếp dự bị nhưng quy củ đã rất rõ, cũng là nàng nấucho mọi người ăn, họ ăn xong rồi, nàng mới có thể ăn nha. Hiện giờ saocó thể nói thẳng ra.
Không thể không nói, tuy Viên Thiên Dã làtiểu hồ ly phúc hắc, cả ngày luôn tìm cách tính kế người khác nhưng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-vi-ky/3162281/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.