Lâm Tiểu Trúc cảm thấ những lời của Mã giáo tập như nhằm vào nàng. Cái gìmà đầu óc thông minh, cái gì mà linh tính, cái gì mà đầu cơ trục lợi?toàn bộ chẳng phải đang nói nàng sao? Trước giờ nàng chưa hề giao tiếpcũng chưa từng đắc tội hắn nha, sao hắn cứ nhằm vào nàng vậy chứ? Xuyênqua nơi này, có khổ nào mà nàng chưa từng trải qua? Chịu khổ thôi mà?Nhỏ như con thỏ, hù dọa ai chứ?
Mã giáo tập dùng ánh mắt sắc bén liếc mọi người một cái “trong chúng ta, hình như có người khôngchịu được khổ, không chịu được mệt, làm chút chuyện đã kêu khổ rầm trờirồi, đúng không?” nói xong chỉ tay vào một người trong đám nam hài”Dương Vũ, ngươi đi ra”
Nam hài kia bỗng dung bị điểm danh, có chút giật mình, ngây ngốc một hồi mới bước ra đứng trước mặt Mã giáo tập
Lâm Tiểu Trúc thấy nam hài kia bộ dáng mập mạp trắng trẻo y như một cáibánh bao bự thì không khỏi có chút kinh ngạc. Bởi vì đám nhỏ này đều ởnơi sơn thôn hẻo lánh, ăn uống không đủ lại đang tuổi trưởng thành nênđa phần nam hài đều có thân hình cao gầy, khó có người mập mạp như tiểutử này.
Dương Vũ cũng rất ngoan, bị Mã giáo tập bắt rời hàng ngũ liền đứng yên cúi đầu, bộ dạng như nàng dâu nhỏ bị ủy khuất.
“Trong kỳ kiểm tra đánh giá vừa rồi, ngươi dù là học viết chữ hay học quy củđều rất lười biếng, không chịu được khổ, không chịu được mệt, có phảikhông? Nhìn ngươi như vậy đã biết là kẻ hết ăn lại nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-vi-ky/3162223/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.