Lâm Tiểu Trúc đixuyên qua sân, mở cánh cửa ra, trước mắt lại mà một gian phòng, chia làm hai sương phòng trái phải. Nàng do dự một chút rồi đẩy cửa của cả haixương phòng ra, bên trong cũng đầy tro bụi, chỉ có mấy tấm ván ghépthành cái giường, thêm một cái bàn, một cái ghế dựa. Lâm Tiểu Trúc rấtsợ sẽ nhìn thấy trên cái giường kia sẽ có ai đó, cũng may cái gì đềukhông có.
Đi xuyên qua sương phòng lại đến một cái sân, tiếp theo là một cái cửa, lúc này Lâm Tiểu Trúc nghe được tiếng người bên ngoài
“ Nhóc con, thoáng cái đã không thấy ngươi, ngươi trốn chỗ nào hả ? coichừng cha ngươi trở về đánh gãy chân ngươi “ một lão phu nhân đang mắngchửi cùng tiếng khóc của trẻ con
“Trương bà, ngươi lại đánh đứanhỏ, thế nào con dâu ngươi về cũng gây sự với ngươi cho xem “ thanh âmtrêu tức của một nam nhân truyền đến.
“ Đại Ngưu, ngươi đang trên đường hả ? ngươi gặp cha A Bảo thì nói hắn đừng quên ta đã dặn hắn mua cái gì “ phụ nhân lên tiếng
“Ân, ta nhớ rõ …” thanh âm nam nhân kia xa dần.
Lão phụ vừa mắng đứa nhỏ vừa đi vào căn phòng cách đó không xa, thanh âm chửi rủa cùng tiếng khóc trẻ nhỏ vẫn nghe rất rõ.
Nơi này đúng là một tiểu trấn. Lâm Tiểu Trúc mừng rỡ.
Đã biết đường đi, nên khi quay về cũng sẽ nhanh hơn. Lâm Tiểu Trúc quyếtđịnh quay về trước, ngày mai lại đến tham quan tiểu trấn.
Theođường cũ trở lại núi, che giấu động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-vi-ky/3162179/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.