Viên Thiên Dã mặt đen như đít nồi.
Nếu để cho nàng làm như vậy chẳng khác nào thông báo cho toàn sơn trangbiết. Hình tượng công tử nho nhã mà hắn khổ tâm duy trì bao lâu nay,chẳng lẽ sẽ bị hủy như áo bào trắng này sao? Nha đầu này, hắn đã biết là không phải dễ chọc nhưng không ngờ nàng có thể phản kích nhanh lại độcnhư vậy. Thú vị, thú vị thật thú vị.
Thấy Viên Thiên Dã rốt cuộccũng thu lại biểu tình bình tĩnh, Lâm Tiểu Trúc cảm thấy khoái trá vôcùng. Hừ , tiểu hồ ly, muốn đâu với ta? Không có cửa đâu, mau ngoanngoãn nhận thua đi.
Có điều dù là như thế, nàng không thể khôngthừa nhận tiểu hồ ly này vẫn rất đáng yêu. Nếu hắn không khoan dung,nàng sao có thể bạo gan như vậy? hai người giao phong cũng chính là thăm dò lẫn nhau. Hắn muốn thử năng lực và sự can đảm của nàng, còn nàngthăm dò sự khoan dung và điểm giới hạn của hắn. Đến lúc này, nàng khôngbiết biểu hiện của mình có làm hắn vừa lòng hay không nhưng nàng lại rất hài lòng với biểu hiện của hắn. Một chủ tử dễ dàng tha thứ cho một hạnhân dám uy hiếp mình, nàng không nghĩ vì nàng đặc biệt mà chẳng quaViên Thiên Dã là một người độ lượn.
Có một chủ tử độ lượng cũng là may mắn của hạ nhân.
“Không cần phiền toái như vậy” Viên Thiên Dã quay sang nói với Viên Thập “đi, tìm bất cứ ai mượn đỡ ba mươi văn tiền đi”
“… Khụ khụ.” Lâm Tiểu Trúc ho nhẹ, “Công tử, như vậy không ổn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-vi-ky/3162155/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.