Bất tri bất giác conthỏ đã bị nàng gặm hơn phân nửa, vỗ vỗ cái bụng tròn vo, thích ý thở ramột hơi, sau đó hái lá ngô đồng rửa sạch rồi đem bao chỗ thịt con lại để vào trong ngực, tiếp theo là chui vào sơn động gần đó đánh một giấc.Lúc này nàng cảm thấy cứ ngày ngày như vậy cũng không có gì, nếu khôngphải sáng nay nghe những lời Tam thẩm nói thì cứ tiếp tục thế này cũngkhông đến nỗi.
Phía trước cửa sơn động Lâm Tiểu Trúc đã đặt rấtnhiều cạm bẫy, vì thế rất an toàn, cũng vì thế mà nàng rất an tâm đánhmột giấc.
“Ba” âm thanh vang lên làm Lâm Tiểu Trúc tỉnh giấc, còn chưa hết ngái ngủ đã thấy một cái gì đó lạnh lẽo từ trên cao rớt thẳngvào lòng nàng.
“A!” Lâm Tiểu Trúc hét rầm lêm, dùng sức đem thứgì đó quăng ra xa, còn mình cũng nhảy ra thật xa, miệng kêu ầm lên “rắn, rắn” cảm giác lạnh lẽo đó, không cần nhìn cũng biết là rắn rồi, thậtđáng sợ.
“Rầm” một tiếng, dưới chân mềm nhũn, Lâm Tiểu Trúc biếtlà không xong rồi, nàng nhớ ra ở chỗ này nàng có đặt một cái bẫy, bêndưới có nhiều trúc được vót nhọn, nếu ngã xuống không chết nhưng cũng bị thương. Nơi này lại thiếu y thiếu dược, bị thương chẳng khác nào mất đi nửa cái mạng, xem ra mạng nhỏ của nàng không xong rồi.
Đang lúcnàng nhắm mắt chờ đợi xuyên qua lần nữa thì thân thể chợt ngừng lại,không có rơi xuống, cánh tay như bị ai đó kéo lại. Lâm Tiểu Trúc quayđầu muốn nhìn thử, cánh tay đã thấy căng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-vi-ky/3162108/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.