Bình thường anh không hay về nhà vào giờ này, nhưng giờ đột nhiên trông thấy anh xuất hiện ở đây, tôi giống như một con chim ướt mưa và lạc đường bỗng dưng nhìn thấy chiếc tổ ấm, nỗi uất ức và tủi thân trong lòng phút chốc trào dâng như vỡ đê, muốn bật tung ra.
Thế nhưng, vì không muốn để anh thấy mình yếu đuối nên tôi đành cắn chặt răng không rơi nước mắt, chỉ ngước đôi mắt đỏ quạch nhìn anh. Còn chị chồng tôi thì đang chửi hăng, thấy Thành về thì lật mặt ngay tức thì:
– Thành, em về rồi đấy à?
– …
– Đấy em về mà xem, vợ em đang đòi đưa chị với Su Su ra công an kia kìa. Mà có chuyện gì to tát đâu, Su Su nó lên phòng chơi, thấy sợi dây chuyền đẹp nên cầm chơi tý thôi mà. Chị đã bảo trả lại rồi nhưng Quỳnh Chi cứ nổi đ.iê.n lên, đòi đưa chị với Su Su đến đồn công an. Chị nói đền rồi nhưng nó không nghe.
Anh liếc sợi dây chuyền bị bóp chặt trên tay tôi rồi lại dời mắt nhìn sang tấm ảnh ướt nhòe nước của bố mẹ tôi, trầm giọng nói:
– Nếu sợi dây chuyền đó là bản chế tác riêng, không sửa được cũng không mua mới thứ khác giống được thì chị định đền kiểu gì?
– Chị…
Chị ta thấy em trai không bênh mình thì bắt đầu ấp úng, nhưng vẫn cứng mồm cứng miệng nói:
– Thì… chị sẽ đền tiền cho Quỳnh Chi. Su Su nó là trẻ con mà, nó không cố ý, chỉ định chơi một tý thôi. Không ngờ lại ra thế. Thôi để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-truoc-se-vo-tan/2557283/chuong-11.html