Suốt cả quãng đường anh không hề hỏi gì, tôi cứ nghĩ Thành sẽ không đoán được tôi bị thương, nhưng cuối cùng anh vẫn đưa tôi đến đây, không cần phải truy vấn vẫn biết tôi cần gặp bác sĩ.
Lúc ấy, trong lòng tôi bất giác thấy cảm kích, cũng rất ngượng vì mình cố ý nói dối nhưng vẫn bị anh thầm lặng vạch trần. Cuối cùng cũng chẳng dám đôi co nhiều mà chỉ gật đầu, lẽo đẽo theo anh đi đến gặp bác sĩ.
Sau khi kiểm tra và chụp XQ xong, bác sĩ cau mày nhìn phim một hồi rồi quát tôi:
– Trật xương bả vai, phần mềm dập nhiều thế này mà cô cậu để đến bây giờ mới đến à? Nhà cũng ngay Hà Nội này mà có mỗi chuyện đi khám cũng không làm. Cô này cũng chịu đau giỏi thật đấy. Sao không đợi thịt hoại tử đi rồi hãy đến?
Tôi ngượng quá, mà chỉ yếu là xấu hổ với anh nên lí nhí đáp lời:
– Cháu cứ tưởng bị nhẹ, mấy hôm là sẽ hết nên mới để đến tận bây giờ ạ.
– Thế cô không cảm thấy đau à? Nhìn đây xem, xương bả vai trật hẳn ra khỏi khớp đấy, tôi làm bác sĩ bao nhiêu năm nay, chỉ thấy người ta vừa bị trật khớp ra đã la oai oái vì đau không chịu nổi, còn cô để đến tận thế này mới đến bệnh viện thì tôi phục cô đấy. Thế này thì cô vận động kiểu gì mà để đến tận bây giờ?
Vị bác sĩ già này rất khó tính, nhưng nghe nói rất giỏi, còn là trưởng của khoa phẫu thuật chỉnh hình. Ông ấy mắng đúng nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-truoc-se-vo-tan/2557277/chuong-8.html