Lúc bước vào trong nhà, mẹ chồng tôi nhìn thấy con trai vàng bạc của mình thì cười tươi như hoa:
– Con đến rồi đấy à? Sao xách nhiều đồ thế, mẹ bảo rồi, nhà mình có thiếu gì đâu, xách đến làm gì cho vất vả ra.
– Mẹ, đồ này là của Quỳnh Chi mua, cô ấy bảo lần đầu đến nhà nên mua quà cho mọi người.
– À…
Lúc này, mẹ chồng mới dời mắt sang tôi, nụ cười trên môi nhạt bớt đi một ít, nhưng vì có Thành ở đây nên bà ấy không thể hiện thái độ ra mặt, chỉ xã giao nói một câu:
– Quỳnh Chi không cần phải khách sáo thế đâu, hai đứa đến là được rồi.
– Vâng ạ. Cháu… à con thấy nấm linh chi tốt cho sức khỏe nên mua cho bố mẹ tẩm bổ. Mẹ nhận đi cho con vui.
Mặc dù cả hai đều cảm thấy xưng hô kiểu này rất miễn cưỡng, nhưng vì Thành nên chúng tôi buộc phải làm cư xử khác khi trước. Mẹ chồng tôi quay đi, khẽ hắng giọng một tiếng:
– Ừ. Thôi, hai đứa vào nhà đi. Mẹ sắp xếp phòng rồi, cất đồ lên phòng rồi xuống ăn cơm.
– Vâng.
Nhà chồng rộng, rất nhiều phòng, nhưng ở đây chúng tôi không thể ngủ riêng giống như nhà bên kia được, nên đành dọn đồ vào chung một phòng.
Mẹ chồng tôi rất yêu quý đứa con trai thất lạc mấy chục năm trời này nên đã chuẩn bị cho chồng tôi một căn phòng rộng rãi nhất, bên trong đồ đạc đầy đủ không thiếu thứ gì. Tôi để ý thấy giữa phòng còn có một tấm ảnh gia đình cỡ lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-truoc-se-vo-tan/2557271/chuong-6.html