[Cậu ấy quả thật không không minh, nhưng thứ tôi có nhiều nhất là thời gian, rồi cậu ấy cũng sẽ dần dần hiểu được.]
Phòng cấp cứu hiện tại không có ca khẩn cấp hay đặc biệt theo dõi nên các bác sĩ và y tá trực không phải bận rộn, nhiều người nhân viên tranh thủ lúc rảnh rỗi còn mang dụng cụ y tế ra lau đi lau lại đến sáng bóng.
Đã lâu lắm rồi Đông Hằng và Quang Hậu mới trực cùng một ca, bởi vì ca này Đông Hằng không thể từ chối trực thay một bác sĩ khác từng giúp đỡ mình. Đông Hằng có khi thích trực cùng Quang Hậu có khi lại không, trong cậu dường như tồn tại quá nhiều năng lượng, khiến anh thường xuyên tự xem bản thân là tuổi già sức yếu.
Nhiều lúc Đông Hằng chỉ muốn nằm ngủ một giấc mặc kệ mọi chuyện trên đời, nhưng anh lại bị Quang Hậu thúc ép kéo đi ăn trưa trước mới cho nghỉ ngơi, có lẽ nhờ vậy mà cơn đau bao tử dai dẳng từ hồi cấp ba đến đại học biến mất khi nào cũng chẳng hay.
Quang Hậu đối với Đông Hằng như một cậu em trai không mấy trưởng thành, chính là anh cảm thấy cậu chỉ lớn về mặt thể xác. Đối với Đông Hi thì Đông Hằng mang vẻ bề ngoài trách mắng nhưng trong lòng luôn yêu chiều, riêng đối Quang Hậu thì bên ngoài anh mở giọng quan tâm muốn bảo vệ, bên trong một mực lo lắng. Có lẽ khi Quang Hậu trở nên vô tư như Đông Hi thì Đông Hằng mới không còn lo nghĩ nữa.
Đông Hằng giành lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-thuyet-ai-nhi/3489309/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.