Chương trước
Chương sau
Chẳng biết tại sao trải qua bao nhiêu chuyện An Diệp vẫn nghĩ rằng Mr. Tùng sẽ đồng ý gặp mặt mình lần nữa, luôn nghĩ rằng bản thân cô chính là người anh yêu cả đời mà không thể có được. An Diệp rất xinh đẹp, không uổng phí khi cô là người được Mr. Tùng trao cho một phần thanh xuân tươi đẹp.

An Diệp nhìn sang thư kí Hân, trong lúc mở lời dò xét thì đôi mắt vẫn ánh lên long lanh trong trẻo: “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Thư kí Hân đang đứng chết lặng, nghe có người gọi đến bản thân mình liền giật mình. Thư kí Hân không trả lời thẳng vấn đề An Diệp hỏi, càng không phủ nhận mối quan hệ với Mr. Tùng: “Lúc gặp dưới sảnh cô An Diệp vốn không đề cập đến chuyện này.”

An Diệp bước gần lại đối diện với thư kí Hân rồi áp sát mặt vào tai thư kí Hân thủ thỉ, tránh để Mr. Tùng đứng phía bên kia nghe thấy: “Hai người rõ ràng không hề hẹn hò, cô đừng có mà ảo tưởng.”

Rốt cuộc không biết người phụ nữ giàu có như An Diệp quá tự tin hay là mặt dày, thư kí Hân nhìn An Diệp rời đi rồi cũng tự nhiên quay về bàn làm việc ngồi ngay ngắn. Bề ngoài thư kí Hân tập trung làm việc, tỏ vẻ mặt bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nhưng bên trong tâm trạng cô đã cuộn trào sóng dữ.

Thư kí Hân không mắng, càng không nói thêm bất cứ điều gì chất vấn, nếu hỏi ra điều trong lòng bây giờ thì chỉ toàn là thất vọng. Chẳng thể ngờ Mr. Tùng chỉ vì tức giận với người yêu cũ liền làm loại chuyện này với thư kí Hân, cô cảm thấy vô cùng chua xót.

Mr. Tùng đứng lặng người nhìn thư kí Hân, anh suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi tiến đến gần chiếc ghế cô đang ngồi. Mr. Tùng ngồi khụy một gối xuống đối diện với thư kí Hân, hai tay anh đặt lên hai bên tay vịn của ghế, xem như chặng hết mọi lối thoát của cô.

Mr. Tùng đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, lần tiếc nuối trải qua cũng nhiều vô số kể, anh nắm bắt cơ hội lần này, can đảm nói: “Em vẫn còn thích anh chứ?”

Thư kí Hân không tiếp tục giữ im lặng nữa, cô muốn nói vài câu mau chóng kết thúc chuyện không đáng để bản thân bận tâm, tránh dây dưa lâu dài ở nơi làm việc: “An Diệp nói đúng, bởi vì cô ấy đột ngột quay về đã làm anh kích động, anh cần bình tĩnh lại.”

Đúng thật An Diệp đã làm Mr. Tùng kích động, nhưng vì thế không ảnh hưởng đến tình cảm bấy lâu nay anh chất chứa cất giấu trong lòng, An Diệp là một phần của kí ức, thư kí Hân là tương lai anh luôn muốn vun vén. Nếu bây giờ bỏ lỡ thư kí Hân, Mr. Tùng sợ rằng sẽ lặp lại chuyện ngu ngốc kia một lần nữa, đánh mất người mà anh yêu thương nhất.

Trước đây An Diệp bất chấp rời đi Mr. Tùng không cố gắng tìm kiếm níu kéo, nếu bây giờ thư kí Hân cũng không cần anh, anh sẽ mất đi động lực sống sót cuối cùng này.

Mr. Tùng hơi siết chặt tay cố ngăn bản thân không bất giác run rẩy, sợ rằng sẽ nghe được câu trả lời mà bản thân không muốn nghe nhất từ chính miệng thư kí Hân. Mr. Tùng mất kiên nhẫn, anh gằn giọng: “Trả lời.”

Giọng thư kí Hân tự nhiên đáp duy nhất một chữ: “Còn.”



Mr. Tùng nhẹ giọng mau chóng nói tiếp: “Chúng ta kết hôn đi.”

Thư kí Hân cúi mặt nhìn Mr. Tùng, cô ngạc nhiên đến tròn cả mắt, tâm trí trong thoáng chốc biến mất không sót lại một chút gì. Không phải sẽ hẹn hò mà là trực tiếp tiến đến hôn nhân, việc này thốt ra từ miệng Mr. Tùng thì không phải chuyện đùa, thư kí Hân không rõ rốt cuộc anh đang suy tính điều gì.

Ban đầu không dám đối diện, đến khi trực tiếp đối mắt thư kí Hân mới cảm thấy Mr. Tùng cực kỳ chân thành. Thư kí Hân nhìn thẳng vào đôi mắt Mr. Tùng cảm giác được thật lòng, chỉ một hành động nhỏ của anh đã khiến bản thân cô lay động, vì động tâm suýt không nhịn được mà gật đầu đồng ý ngay lập tức.

Nhưng có quá nhiều lý do để thư kí Hân từ chối, cô chẳng thể biết được liệc sau này mình có hối hận vì quyết định bồng bột bây giờ không.

Tự bản thân thư kí Hân cũng không muốn bỏ lỡ, cứ liều mình kiểm nghiệm trước, nếu không đồng ý có lẽ sau này cô cũng sẽ hối hận. Thư kí Hân đánh cược cả số phận mình cho thời gian, cô không còn trẻ tuổi nữa, nhưng chỉ vì tuổi tác mà gật đầu đồng ý cũng không hoàn toàn đúng, người vừa mới cầu hôn là người cô thật sự rất yêu.

Mức quá thư kí Hân sẽ giống với mấy người bạn gái cũ bị bỏ rơi kia hoặc có thể sẽ là một An Diệp thứ hai đi tìm Mr. Tùng gây sự, hoặc cũng có thể thư kí Hân sẽ hạnh phúc với sự lựa chọn đúng đắn của bản thân.

Thư kí Hân vừa gật đầu đồng ý thì Mr. Tùng lập tức mừng rỡ đến độ cúi mặt bật khóc, anh như một đứa trẻ, khóc đến mức khiến người khác nhìn thấy thương xót mà mềm lòng: “Anh xin lỗi, xin lỗi.”

Thư kí Hân mỉm cười rồi đưa tay vuốt lên mái tóc của Mr. Tùng, thì ra đây là dáng vẻ lúc anh phát khóc: “Xin lỗi gì chứ, nếu là cảm ơn thì nghe sẽ vui hơn.”

Mr. Tùng vội vã gật đầu, thư kí Hân đã vì anh đặt cược tất cả nên anh cũng sẽ chẳng có gì phải hối hận, Mr. Tùng cũng đặt cược tất cả vào thư kí Hân.

Luôn nghĩ chỉ cần làm theo lý trí thì lối đi luôn đúng đắn, thành tâm thật lòng thì ước nguyện sẽ thành sự thật, ban đầu Mr. Tùng chỉ muốn thư kí Hân sống vui vẻ hạnh phúc, lại không ngờ vì quá phòng bị mà quên luôn ước muốn ban đầu, đến khi nhìn thấy nụ cười tươi cô nở trên môi anh mới ngộ ra bản thân từng ngu ngốc đến dường nào.

Chờ đợi Mr. Tùng ngẩng mặt nhìn thư kí Hân thì cô mới nghiêng đầu thắc mắc: “Tại sao anh lại muốn kết hôn vậy?”

Mr. Tùng đứng thẳng người dậy, anh đặt bàn tay ấm áp lên đỉnh đầu của thư kí Hân rồi chậm rãi vuốt xuống gò má bản thân luôn muốn nâng niu, ánh mắt nhìn cô tràn đầy yêu chiều.

Mr. Tùng không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của thư kí Hân nhưng vẫn nghe ra được đáp án chính xác: “Đem lòng yêu em vì trong mắt em chỉ có anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.