[Mối quan hệ tình cảm phải tự mình giữ lấy, một khi đã đánh mất sẽ không thể nào quay lại như trước.]
Quang Hậu mỗi ngày đều đến ngồi chơi với mấy đứa nhỏ ở bệnh viện đến tận chiều mới chịu rời đi, cậu không nỡ rời xa lũ trẻ, nhưng nghĩ lại lúc rảnh rỗi vẫn là nên đến giúp đỡ Đông Hằng một tay.
Đông Hằng cũng hiểu được Quang Hậu rất thích những đứa trẻ ở bệnh viện, dù gì anh cũng không giỏi giao tiếp với chúng, lại càng nhiều phần muốn cho Quang Hậu trò chuyện thoải mái một chút.
[Không biết trút được bao nhiêu gánh nặng tình cảm thì mới có thể phấn chấn bình thường trở lại, cậu biết bản thân không thể trút bỏ được hết nhưng muốn bình tĩnh thì cố gắng chút là ổn.]
Quang Hậu men lối mòn giữa hai thảm cỏ bước đi, chân giẫm lên cỏ phát ra âm thanh rất nhẹ nhưng vẫn khiến cậu chú ý lắng nghe. Khoảng cách đến phòng làm việc dần được rút ngắn Quang Hậu mới nhìn thấy Anh Khôi và Đông Hằng cùng nhau bước ra.
Nhìn thấy Anh Khôi ở ngay trước mắt, Quang Hậu không hiểu tại sao bản thân lại không thể đi tiếp nổi nữa mà dừng chân tại chỗ.
Đông Hằng tiến lại gần thoáng nhìn thấy Quang Hậu run người, anh từng chứng kiến quãng thời gian cuồng nhiệt đeo bám của cậu trước đây, bây giờ lại không thể tiếp tục nhìn cậu cố gắng chịu đựng khoảng cách không với tới nổi.
Đông Hằng tiếp tục bước đến đứng ngay bên cạnh Quang Hậu, không dùng chút sức lực vỗ vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-thuyet-ai-nhi/3489268/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.