Thời tiết càng ngày càng chuyển lạnh, vì hôm nay là ngày nghỉ nên Saint muốn nằm nghỉ ngơi thêm một chút cho ấm người rồi mới rời giường, nhưng dự định vẫn không như mong đợi, cậu chẳng ngờ bản thân lại ngủ thêm một giấc ngắn.
Lần thứ hai Saint tỉnh dậy là do chuông điện thoại của cậu cứ reo mãi, đầu dây bên kia chính là không bỏ cuộc, muốn cậu phải nghe máy cho bằng được. Saint chán nản lần mò tìm điện thoại, mở giọng buồn ngủ trả lời: “Alo.”
Đông Hằng trong lúc đợi điện thoại đã nhìn đồng hồ rất nhiều lần, hẳn là lát nữa anh sẽ có việc bận: “Ăn sáng chưa, nhớ xuống nhà lấy đồ, anh gửi cho em vài cái áo khoác.”
Đã khá lâu rồi Saint chưa được gặp mặt Đông Hằng, mỗi lần yêu xa nghe giọng nói của anh vang lên qua điện thoại luôn cảm thấy như thế vẫn chưa đủ: “Vẫn chưa ăn, nhưng sao lại mua áo khoác mới, em còn rất nhiều đồ mặc được.”
Đông Hằng đáp lời: “Là mẹ anh mua, chắc là nhớ em rồi nên nhắc khéo em đi thăm mẹ.”
Saint nhìn lịch làm việc đặt trên tủ đầu giường cũng đã ghi chú đi thăm hỏi bác gái từ hai ngày trước, cậu dụi mắt ngồi dậy nhìn đồng hồ: “Em cũng có chuẩn bị rồi, vậy lát nữa đi thăm bác ấy ngay.”
Đông Hằng sợ Saint chờ đợi bà Đông lâu liền dặn dò cậu thêm một câu cho an tâm: “Em nên đi lúc mẹ tan làm, giờ nghỉ buổi trưa thì y tá bệnh viện có lẽ vẫn chưa rảnh.”
Saint đi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-thuyet-ai-nhi/3489266/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.