Sau khi Quang Hậu thay đổi một bộ quần áo khác mặc lên người thì bước ra khỏi phòng thay đồ, cậu mang theo mấy túi quà trên tay rồi đi nhanh trên hành lang cười vui vẻ. Quang Hậu kiểm tra tin nhắn điện thoại, dự tính thời gian anh họ đến sân bay chắc vẫn còn một lúc, bước chân của cậu tự nhiên trở nên không còn gấp gáp nữa.
Quang Hậu nhét điện thoại trở lại túi áo khoác rồi ngẩng mặt tiếp tục đi về phía trước, cậu không ngờ lại gặp được Anh Khôi cũng đang đi hướng ra ngoài cổng. Không nhìn thấy Anh Khôi mặc áo blouse, Quang Hậu đoán hẳn là anh không đang trong ca trực.
Quang Hậu nhanh nhẹn đi đến gần bên cạnh Anh Khôi, may mắn là anh đi không nhanh nên cậu chỉ cần chạy vài bước đã đuổi kịp: “Định về à, cùng về không?”
Anh Khôi nghe tiếng nói chuyện thì có phần khựng người, anh bỗng phát hiện là giọng nói quen thuộc nên động tác cũng không dừng lại. Anh Khôi cứ thế tiếp tục di chuyển mà không quay sang nhìn Quang Hậu để xác nhận là cậu, chỉ là tốc độ đi của anh đã giảm: “Tớ vừa gọi người đến đón rồi, lần khác vậy.”
Anh Khôi và Quang Hậu cùng nhau đứng đợi ở phía trước cổng chính bệnh viện, phía sau hai người là bảng tên bệnh viện Đức Việt được khắc bằng đá rất to, hai bên tràn ngập băng rôn ghi đầy khẩu hiệu tuyên truyền. Xung quanh bệnh viện Đức Việt hầu hết đều là các bệnh viện chuyên khoa lớn nhỏ nối liền cả một khu, ngoài ra còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-thuyet-ai-nhi/3489260/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.