Cảm giác được người Saint dần run lên, Đông Hằng nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu. Đông Hằng không biết bày tỏ cảm xúc gì cho phải, chỉ có thể cố trấn an Saint được chừng nào hay chừng đó: “Em bình tĩnh lại, từ từ nói.”
Saint cố gắng từng giây không kích động, còn cố ngăn nước mắt không rơi xuống. Hôm nay là sinh nhật của Saint, cậu không muốn khóc nên chỉ có thể nuốt ngược nước mắt vào trong: “Có phải nếu không ra ngoài, không đến buổi tiệc sinh nhật em, cậu ấy sẽ vẫn ở đây phải không?”
Đông Hằng không biết bản thân đau xót cho Saint hay câu chuyện mà cậu kể quá sức tưởng tượng đối với bản thân anh. Không chỉ có mỗi Saint đau lòng, Đông Hằng cũng đang phải cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Đừng nghĩ đó là lỗi của em, cậu ấy luôn mong em sống hạnh phúc mà.”
Saint đưa tay siết chặt vạt áo của Đông Hằng, cậu cảm thấy bản thân chưa từng xứng đáng với hạnh phúc mà anh nói. Cuộc đời Saint trải qua quá nhiều hạnh phúc, cậu trách tại sao ông trời lại không chia sẻ bớt đi niềm vui ấy cho những người khác: “Cậu ấy dơn giản chỉ là muốn sống trong một gia đình hòa thuận, hạnh phúc như bao người khác. Mỗi lần về nhà đều nghe tiếng cãi nhau đòi ly hôn của ba mẹ đến buồn bực, không ngờ đến lúc cậu ấy mất, họ đã ngay lập tức ly hôn. Mỗi năm em đến thăm cậu ấy đều cố tránh mặt họ. Em biết nếu gặp mặt nhau thì hai bên cũng không có gì để nói, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-thuyet-ai-nhi/3489239/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.