Hà Khôi rất thích cái tên Saint do một người bạn cũ đặt cho, cậu bạn cấp ba ấy hay trêu đùa rằng Saint thích lo chuyện bao đồng, tính cách lại quá tốt bụng và ấm áp, vô tình cứu lấy hy vọng sống cho cậu ấy. Saint chỉ biết cái tên này có liên quan đến ánh sáng, chắc là dùng để chiếu rọi ấm áp, mãi vẫn chẳng hiểu ẩn ý mà cậu bạn học kia nói.
Trong giấc ngủ Saint nghe có người luôn miệng kêu lên cái tên Hà Khôi, cố chấp lặp đi lặp lại trong nỗi tuyệt vọng, kêu đến cổ họng đau rát khiến giọng khàn đặc. Người kêu cậu là Hà Khôi chỉ có thể là người quen lúc bé, nếu là lúc trước thì Saint không thể nhớ được đó là ai do bị di chứng mất trí từ khi sáu tuổi.
Saint nằm nghiêng ở một cạnh giường cuộn tròn cơ thể lại, phía trên người cậu đắp một lớp chăn mỏng. Trái tim Saint đau đớn vì sợ hãi, lồng ngực theo đó bị siết chặt đến khó thở. Mồ hôi lấm tấm trên trán Saint xuất hiện, khó chịu hiện lên hết thảy khuôn mặt cậu. Đôi mày Saint nhíu chặt, tay đặt trên chăn trong vô thức siết chặt cứng, đến miệng cậu cũng lẩm bẩm vài âm thanh không rõ.
Chuông báo ồn ào của điện thoại như cứu lấy Saint một mạng, mang theo ác mộng tan biến trong tức khắc. Hai tay của Saint vẫn ôm chặt lấy lồng ngực khi thức giấc, cậu cố hít sâu vài hơi đến khi hô hấp ổn định, cảm giác dư âm của ác mộng vẫn còn rất chân thật.
Sáng sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-thuyet-ai-nhi/3489235/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.