Đó là một buổi sớm cuối thu.
“Thật là!” Tôi than thở một câu.
AndrewYang ngồi trên ghế, nhưng nửa thân trên lại ghé vào bên giường mà chìm vào mộng đẹp, năm ngón tay cùng bàn tay của Tusitante đan cùng một chỗ.
“Uy, cậu cũng thật là, sao lại ở trong này ngủ!” Tôi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, giọng điệu có chút trách cứ nhàn nhạt. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Yang đã ngủ ở trong này. Dù sáng sớm thắt lưng sẽ đau nhức, dù sáng sớm sẽ bị tôi hung hăng quở mắng một chập, cậu vẫn cứ làm theo ý mình.
“Sharon!” Theo thời gian, tôi và Yang cũng đã thân quen. “Tôi chỉ là muốn chăm sóc cậu ấy nhiều hơn!”
“Thật là, cậu có chăm cậu ta nhiều hơn nữa, cậu ta cũng sẽ không tỉnh lại.” Tôi yên lặng nói thầm, những lời này tôi tuyệt đối không muốn ở trước mặt Yang nói ra. Tusitante vẫn như trước ngủ say không tỉnh, thậm chí có lúc hy vọng còn suýt chút rời đi.
“Tusitante, đã cuối thu rồi. Không biết vườn hoa ở biệt thự thế nào nhỉ?” Yang đang cầm bàn tay vô tri vô giác của hắn, nhẹ nhàng đặt lên gương mặt cậu. “Cậu vẫn không thể mở mắt sao?”Câu nói kia nhất thời làm nổi dậy nỗi bất an, hàn ý theo lòng bàn chân lan tỏa ra khắp thân thể.
“Nhưng tôi đã có chút không chịu được!” Cậu dùng tay kia vỗ về cái trán rộng của hắn. “Cậu đã đồng ý với tôi sẽ không để tôi lại một mình! Cậu đã đồng ý với tôi…” Thcậu âm nghẹn ngào, nước mắt trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-thu-me-tinh/2502367/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.