Tuy ngoài mặt tôi và Landry vẫn như bình thường, không có gì khác trước, nhưng rốt cục tôi vẫn cảm thấy chuyện phát sinh lúc đó đã thay đổi một số thứ. Trong tình cảnh ấy tôi vô thức tránh né tiếp xúc của hắn, thậm chí không chỉ là ngoài mặt, trong tiềm thức đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ Landry. Loại cảm giác này tôi hoàn toàn không cách nào vượt qua, nhưng Landry vẫn cư xử với tôi như trước đây lại càng làm tôi thấy hận chính bản thân mình.
Nhưng có một điểm tôi không thể không chú ý. Landry thường xuyên nhìn chằm chằm vào tôi, miệng lẩm bẩm gì đó, có lần tôi vô tình nghe thấy hắn thì thầm trong miệng: “Xem ra không còn nhiều thời gian nữa!”
Tôi không biết hắn nói vậy là có ý gì. Khi tôi hỏi, Landry liền vội vàng giải thích, nhưng vẻ mặt bất an cùng kích động không thể qua được mắt tôi. Đủ loại nghi hoặc khiến tôi bối rối.
Một sáng, tôi thấy Landry đang bới tung đồ đạc trong phòng hắn, tựa hồ đang tìm vật gì đó.
“Landry, sao vậy? Làm rơi vật gì à?” Nhìn bộ dạng hoảng hốt của Landry, tôi cũng rất muốn giúp.
“Không có gì, chờ tôi về rồi nói sau! Tôi đi đây.” Dường như hắn muốn che giấu thứ gì đó, nhưng tôi vẫn nhìn ra. Thứ đó hẳn là rất quan trọng với hắn, nếu không hắn đã không có kiểu vừa mở cửa vừa liên tục ngó nghiêng xung quanh, quay đầu nhìn thêm lần nữa như vậy.
Thế nên xuất phát từ ý tốt nhưng phần nhiều là do tò mò,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-thu-me-tinh/2502358/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.