Nó choáng váng...bồn chồn...lo lắng...sợ hãi...
amen...amen...
đừng nói là bọn họ biết hết rồi chứ...huhuh....mí tên đó mà bjk thì coinhư nó toi...sao mà dám bước ra khỏi phòng cơchứ....aaaaaaaaaaaaaaaaaaa........
Huh...tức quá...một phút bất cẩn giờ làm cho nó khốn khổ đến thế này đây.......
Nó lầm bà lầm bầm :
- Đáng ghét ! Đáng ghét !!!! Uư ư ư... đã thế còn dám bỡn cợt kêu mìnhbày bí kíp nấu món ăn nữa chứ....aaaaaaa.....rõ ràng hắn ta đã bjk hếtmà còn bày đặt giả bộ....aaaaaaa !!!!!! Đáng ghét ... đáng ghét....!!!
Nó khát nước quá.....nhưng xuống nhà thì lại sợ gặp lũ con trai đáng ghét .... amen ...
Nó chống nạnh đứng trước gương nói :
- Này , con pé Thoại My kia , mày tưởng mày trốn được mãi hả ? Phải dũng cảm mà đối mặt chứ ...? mày đâu phải là người dám làm mà ko dám chịuđâu chứ....!!! - Giọng điệu hùng hổ dần dần lại chùng xuống , mặt mũiphụng phịu :
- Thôi mà...coi như tao năn nỉ mày đó... Thoại My...mày xuống đóđi...tao khát chịu ko nỗi rồi đó...xuống nghen...xuống nghen mày....
-> Màn độc thoại của nó cuối cùng cũng kết thúc...Nó liều mình bấm tách cửa và chạy xồng xộc xuống bếp hớp một hơi nước...
Vũ và Bảo nhìn nó chằm chằm bằng một ánh mắt khó hiểu....
Nó thì ko đọc được ý nghĩ đó là thế nào...Nhưng....điều tất nhiên là nó đang sợ...sợ ......
nó chạy lên đến gác thì chợt nghĩ vài điều rồi chạy qua phòng Minh Hoàng ..
- Minh Hoàng...Anh Minh Hoàng !!! - Nó gọi.
- Sao ? Có chuyện gì hả ?
- Huh...thực ra thì...chuyện này đã có ai biết chưa vậy ...?? - Nó chớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-thu-hoang-tu/200618/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.