Mấy hôm sau,tình trạng sức khỏe của nó đã khá hơn trông thấy. Nó có thể nấu cơm, đidạo hay ngồi chơi máy tính. Chỉ có điều đôi môi nó vẫn chưa thật sự cóđược nụ cười vui vẻ như trước đây.
Thỉnh thoảng Thiên Vũ cũng ghé về Biệt thự. Mỗi lần đó nó và hắn lạichạm mặt nhau. Nó muốn nói chuyện với hắn nhưng không sao mở lời được và cả hắn cũng vậy. Chính vì thế nên mấy ngày liền chẳng ai nói chuyện với ai.
Nó thực sự cảm thấy khó chịu và bứt rứt lắm rồi! Thế nên hôm nay, nó quyết định phải bắt chuyện với hắn.
- Thiên Vũ, anh về rồi đấy à?
-Ừ! – Thiên Vũ gật đầu rồi nói tiếp - Nhưng lát nữa tôi lại đi. Mấy hôm sau Tiểu Hồng xuất viện rồi, khi đó cô ấy sẽ về sống ở đây trong mộtthời gian.
-Anh yêu cô ấy à? – Nó bâng quơ hỏi, miệng cười nhẹ nhàng nhưng Thiên Vũ nhận ra được nét gượng gạo trong nụ cười đó.
-Thôi! – Hắn bỏ lơ câu hỏi của nó - Tôi lên phòng nghỉ một lát. Rồi tôi lại đến cho Tiểu Hồng ăn.
Nó ậm ừ trong họng rồi nhìn theo dáng hắn. Tuy hắn không còn cái tínhhay cáu kỉnh nữa nhưng đồng thời hắn lại ảm đảm đến lạ. Hắn như đã biếnthành một con người khác.
Nó chợt thấy lòng buồn hiu. Thiên Vũ đúng là rất quan tâm đến Tiểu Hồng mà! Ở bệnh viện đã có y tá, điều dưỡng chăm sóc bệnh nhân. Thế nhưnghắn đều tự tay làm những việc đó. Nhưng không sao, điều đó càng chứng tỏ Thiên Vũ là người tốt, rất có trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-thu-hoang-tu/1324190/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.