Hai ngày trôi qua nhanh chóng . Hôm nay đã là thứ 7 , ngày Minh Hoàng đến sân bay sang Mỹ du học.
Chính vì vậy nên nó , Thiên Vũ , Nhất Bảo và Ngọc Châu quyết định sẽ nghỉ học một buổi để ra đấy tiễn Minh Hoàng.
Nó vừa vuivừa buồn . Vui là vì sẽ được gặp Minh Hoàng . Còn buồn là … từ naykhoảng cách giữa nó và anh lại càng xa. Cuộc đời là thế đấy , tại sao cứ để người ta xích lại gần 1 phần thì lại đẩy người ta ra 10 phần ?
Bốn con người đặt chân tới Sân bay . Bây giờ là 8h30 . Vậy là còn 30 phút để họ gặp Minh Hoàng .
-Minh Hoàng ! Minh Thảo ! – Nhất Bảo giơ tay vẫy vẫy Hoàng và Thảo . Xung quanh đó còn có gia đình của hai bên nữa .
-Oh ! Cáccậu đến tiễn bọn tôi đấy à ? – Hoàng cười nói với vẻ mặt tươi tắn . Cóai biết rằng đằng sau vẻ mặt tưởng chừng như vô cùng thoải mái ấy thìlại là một nỗi buồn khôn nguôi?
-Tất nhiênlà phải tới chứ ! – Nó nói rồi quay sang nắm lấy tay Minh Thảo : - Lâungày chưa gặp em nhỉ? Dạo này có vẻ mập mạp đáng yêu nha.
Minh Thảo trề môi đáp :
-Sao ai cũng nói em như vậy thế nhỉ? Có lẽ phải ăn kiêng thôi!
-Đừng! Form thế này là chuẩn rồi đó. Qua bên ấy phải giữ gìn sức khỏe, đừng có nhịn ăn mà kiệt sức nha Thảo.
-Hì ! – Thảo cười gượng , mặt con bé có vẻ căng thẳng và chút nặng nề dễ nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-thu-hoang-tu/1324185/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.