7h30 tối .
-Thiên Vũ !! Thiên Vũ..!!! – Nó vừa gõ cửa phòng Vũ , vừa gọi hắn liên hồi.
Mặc cho nó cứ gọi , Vũ vẫn cứ ôm tai phone nghe nhạc , tuy đầu óc rõràng là vẫn cứ để ý tới tiếng của nó lắm ý nhưng hắn lại cố tình làm lơ.
-Thiên Vũ !!! Anh bị điếc hay là có vấn đề về lỗ tai ??? – Nó gầm gừ từng tiếng đầy tức giận .
Vũ lầm bầm : “ Đồ ngốc… điếc hay là vấn đề ở tai thì đều là một cơ mà !!! Thật là…”
Nó nhăn trán một hồi , sau đó lại cười tinh ranh – nó quyết định tung chiêu độc :
-Anh mà không mở cửa ra thì anh là đồ khỉ vượn !!!
Nghe đến đây , Vũ cắn răng đẩy cửa ra :
-Cái gì ????
-Đúng là đồ đểu !! Rõ ràng nghe thấy tui gọi mà hok chịu mở cửa !!! – Nó trề môi , lườm lườm Vũ nói.
Vũ hếch mặt lên rồi lấy tay dí vào trán nó :
-Này , lườm liếc cái gì ở đây ??? Cẩn thận rớt con ngươi không ai nhặt đâu đó !!
Nó cũng chẳng vừa , liền phản kích lại :
-Có rớt thì tui tự nhặt !! Ai mượn anh chứ !! hứ , cái đồ vô duyên !!!
Hắn khẽ nghiến răng đẩy cửa cái “rầm” rồi lại lăn queo lên giường .
-Này !! Mở cửa ra đi… Tui có chuyện cần nói mà !!! Thiên Vũ !!! Thiên Vũ đẹp trai… đẹp trai mà… !!
Vũ nghe thấy , nhoẻn miệng cười , lòng thấy dễ chịu vô cùng ( đúng là cái đồ ưa nịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-thu-hoang-tu/1324178/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.