23
Trong gian phòng trang nhã của tửu lâu lộng lẫy nhất Lâm An, ta nhìn vào bàn đầy những món ăn đủ sắc hương vị, lòng đau đớn như đổ máu.
Ăn gì chứ, rõ ràng là đang ăn tiền của ta.
Thật tốt quá, hóa ra mấy tháng làm việc ở Thôi phủ đều chỉ để trả cho một bữa cơm này thôi sao?
Coi như trắng tay rồi.
Bùi Tri Hành nhướng mày, dường như đọc được suy nghĩ trong lòng ta: “Chỉ có thế mà cũng tiếc tiền rồi sao?”
“Làm gì có?”
Để thể hiện thành ý, ta cầm đũa gắp cho hắn một miếng cá chẽm, cười tươi: “Ta nghe ngục tốt nói chàng bận cả ngày chưa ăn gì, chắc đói lắm rồi. Một chút chi phí nhỏ bé này là điều nên làm. Ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn.”
Thôi thì coi như nuôi một con heo vậy.
Hắn không động đũa, chỉ cười cười nhìn ta, ánh mắt khiến sống lưng ta lạnh toát.
“Miệng nói mà lòng trái ngược, nàng chắc là đang mắng ta đấy nhỉ. Để ta đoán xem…,” hắn ngừng một lúc rồi quả quyết nói: “nàng đang mắng ta là heo.”
“…”
Lộ liễu đến thế sao?
Ta tự nghĩ mình che giấu tâm tư không tệ mà.
Sao hắn đoán cái nào là trúng cái đấy?
Chán thật, giống như kiếp trước, trước mặt hắn ta chẳng giấu nổi chút tâm tư nào.
Trên khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-quan-nhu-cu/3714560/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.