Hai mươi tám tháng giêng, năm Sùng Đức thứ ba.
Khi tuyết rơi, Quan Thư cung không còn tiếng trẻ con khóc.
Mưa tuyết ngập trời, ánh dương tản mát.
Thế giới của ta ngập trong bão tuyết gió lốc, đêm còn dài như vậy, trong lòng lại trống rỗng. Không còn hơi thở mùi sữa của đứa nhỏ đáng yêu kia, tã lót trên chiếc nôi đưa đột nhiên đỏ đến chướng mắt, tựa như máu thịt đỏ thẫm, là màu sắc của sự sống.
Đứa nhỏ này là xương trong xương, máu trong máu của ta!
“Con ơi…” Ta lảo đảo bổ nhào vào chiếc nôi đong đưa hờ hững. Một cơn gió mạnh đẩy sập cửa sổ, ánh trăng thanh lãnh hiện lên sáng muốt, như sữa như tuyết, như lụa như khói. Ta chợt nhớ tới ngày hôm qua còn ẵm đứa nhỏ trong lòng, ta ôm nó, vuốt ve tóc tơ của nó, hát dân ca cho nó nghe.
“Du du trát, ba bố trát, sói tới rồi, hổ tới rồi, mau mau leo tường đến đây thôi.
Du du trát, ba bố trát, tiểu a ca, mau ngủ đi, a mã xuất chinh phạt mã rồi.
Đại hoa linh tử, nhị hoa linh tử, hai người nhà mình cùng lập công trạng.
Tiểu a ca, mau ngủ đi, hai người nhà mình cùng lập công trạng.
Du du trát, ba bố trát, ơi đêm tối, ơi đêm tối, đừng ban cho quá nhiều tháng xuân.
Du du trát, ba bố trát, tiểu a ca, ngủ đi thôi.
Du du trát, ba bố trát, tiểu a ca, ngủ đi thôi…”[2]
Gió đêm lùa vào, ta chỉ thấy tê buốt thấu linh hồn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-may-tuong-tu/3266323/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.