Editor: Nghiên 
Beta: Qiongne 
Sau đó, Chu Hoài Dịch thường xuyên nhìn thấy cô ở trường học, không đúng, là do cô thường xuyên xuất hiện trước mặt anh. 
Cô nói người trong nhà không có thời gian đến đón cô, muốn đi cùng xe với anh, cùng nhau về nhà. Anh còn có thể nói gì đây? Khi anh chuẩn bị từ chối, cô nhóc kia liền bày ra biểu tình muốn khóc. 
Thôi thôi, cũng chỉ là tiện đường mà thôi. 
Trận bóng rổ đã sắp kết thúc, bây giờ về nhà thì có chút sớm, những đứa nhỏ ở lớp ba không có nhiều bài tập, chỉ cần làm mấy bài toán đơn giản và chép bài một chút, cô dùng bút máy ở bên cạnh tô tô bức tranh, cũng không quấy rầy anh, im lặng chờ anh làm xong đề rồi mới bắt đầu thu dọn cặp xách. 
Khi đi ngang nhà anh, tròng mắt của Lục Nhĩ Nhã đã trừng sắp rớt ra ngoài, Chu Hoài Dịch bất đắc dĩ kéo cô đi hai bước, cô bé kia lại bắt đầu ngồi xổm xuống đất oa oa khóc. 
"Em muốn thế nào?"Anh ôm tay, từ trên cao nhìn xuống cô nhóc đang chơi xấu. 
Lục Nhĩ Nhã ôm lấy bắp chân anh, làm nũng: "Anh Chu, anh Chu, anh đưa em vào đi, em muốn ngồi xích đu, em muốn ngồi xích đu!" 
"Chúng ta có thể đến công viên gần đây." 
"Không muốn, em thích ở đây thôi." 
"Lục Nhĩ Nhã, nếu em còn như vậy thì tự mình về nhà đi!" 
Cảm nhận được uy hiếp, Lục Nhĩ Nhã dừng động tác, lại bắt đầu đáng thương hề hề nói: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-lai-vo-dang/3111307/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.