Giống như lời của Chu Hoài Dịch từng nói, đất diễn của vai Chương Hân Dao không nhiều lắm. Có lẽ là muốn cô dành thời gian để dành cho vai tiếp theo, Chu Hoài Dịch đã điều chỉnh kịch bản cùng dời lịch quay vào mấy ngày sau, đại khái là hết tuần này, cô không cần làm việc gì.
Phó đạo diễn Trịnh đối với việc này lại phê bình một cách kín đáo, vừa mới nói vài câu đã bị Chu Hoài Dịch liếc xéo, sau đó cũng không nói thêm lời nào nữa.
Giữa trưa lúc cùng Tiểu Tề ăn cơm, Lục Nhĩ Nhã mới biết được, chuyện cô quay lại sáu lần trong mưa đã bị anh biết.
Nghe nói Đường Trạch phát hiện khi những người trong đoàn gửi đoạn băng đó, tổ biên tập đã bắt tay vào công việc, xem đi xem lại những cảnh đó, cho đến lúc coi xong mới phát giác có gì đó không đứng, tổ của Chu Hoài Dịch chưa bao giờ cho phép vượt ba lần, sáu lần hiển nhiên đã “Vượt quá tiêu chuẩn”.
Gọi cho trợ lý đạo diễn có mặt ngay lúc ấy, cô gái kia ấp úng, những vẫn nói ra sự thật, buổi tối Chu Hoài Dịch làm việc trở về, Đường Trạch không chút suy nghĩ, lập tức nói ra sự thật cho anh. Nghe nói Chu Hoài Dịch nói chuyện với phó đạo diễn tại chỗ, không có coi đối phương như người lớn tuổi, mà lấy cấp bậc là một người trong nghề lâu năm, giáo huấn người ta đến không dám ngẩng đầu.
Chung quy vẫn là vì cô mà khiến hai người kia chuyện bé xé ra to, Lục Nhĩ Nhã có chút băn khoăn, tuy rằng phần lớn đều là do phó đạo diễn Trịnh tự chuốc lấy.
Nhưng cũng phải nói, Chu Hoài Dịch đời này ghét nhất chính là người ngoại tình, anh để phó đạo diễn Trịnh vào tổ đã không tồi, còn xét tới năng lực mà bỏ qua nhân phẩm, nhưng lại nhiều lần làm việc tùy tiện, anh nhất định sẽ không dung túng.
Lục Nhĩ Nhã cắn đầu đũa, hỏi Tiểu Tề đang vùi đầu ăn cơm: “Nói như vậy, Trương Linh là đối tượng gian díu với phó đạo diễn Trịnh sao?”
Tiểu Tề chán ghét mà nhíu mày, nhai đồ ăn trong miệng mấy cái rồi nuốt xuống: “Chứ sao nữa? Lão già đó là đạo diễn, những cô gái không ai có thể cự tuyệt, nếu tính toán dè dặt, bên ngoài hẳn là đã bao nuôi không dưới mười cô.”
Mười cô?
Lục Nhĩ Nhã thoáng rùng mình, vì bà Trịnh mà cảm thấy không đáng giá: “Thật đáng thương khi gả cho loại người này.”
Tiểu Tề cũng thở dài vài tiếng: “Ai nói không phải đâu? Lúc mới vừa kết hôn, bên ngoài còn khen họ là trai tài gái sắc, chỉ sau mấy năm, bà Trịnh trong giới giải trí mờ nhạt hẳn, còn chưa quen với việc làm vợ, phó đạo diễn Trịnh tai tiếng không ngừng, người trong giới đều biết, lúc trước vài lần có nói là hiểu lầm, nhưng thật ra đều là sự thật, đặc biệt là… Có người nhào vào trong ngực loại người này!”
Nhào vào trong ngực?
Chu Hoài Dịch…… Có tính không?
Nhẹ nhàng lắc đầu, suy nghĩ cái gì đâu không? Anh khác bọn họ!
“Đạo diễn Chu không có khả năng làm như vậy.” Giống như có năng lực đọc được suy nghĩ của người khác, Tiểu Tề buông đũa, dùng chén sứ nhỏ uống canh, sau khi uống xong nói với cô một câu.
Lục Nhĩ Nhã nhất thời bối rối, ánh mắt né tránh: “Có phải không?”
Cao thâm khó đoán liếc nhìn cô một cái, Tiểu Tề ái muội mà tiến lại gần: “Ngoại trừ lúc đóng phim, anh ấy cũng không ở một mình với người phụ nữ nào, yên tâm chưa?’
“Tôi, tôi có thể lo lắng điều gì?”
“Chậc chậc, cô thích anh ấy, đừng cho là tôi không biết, cô chính là Mười Chín Tháng Hai đúng không?” Nụ cười của Tiểu Tề càng thêm đắc ý.
Lục Nhĩ Nhã bị sặc một chút, vội vàng duỗi tay che miệng: “Làm sao cô biết được tôi là Mười Chín Tháng Hai?”
Miệng của Tiểu Tề bị che lại, hừ hừ vài tiếng, đảo mắt, ý bảo cô lấy tay ra thì bản thân mới có thể nói chuyện được.
Sau khi Lục Nhĩ Nhã bỏ tay xuống, cô ấy hít mấy ngụm không khí, tiếp tục nói: “Kích động như vậy làm gì? Lần trước trong lúc cô đang đóng phim, di động ở trong tay tôi, mật khẩu cô cũng không thèm đặt, thông báo của Weibo hiện lên có tin tức nhắc nhở, tôi nhìn thoáng qua, thật sự liếc mắt một cái, Mười Chín Tháng Hai xuất hiện ngay trước mắt tôi.”
Lục Nhĩ Nhã càng thêm sốt ruột, lôi kéo người hỏi: “Cô có nói cho anh ấy không?”
Tiểu Tề lắc đầu: “Không có, cô hy vọng tôi nói sao?”
“Đương nhiên là không, tôi vất vả lắm mới có thể giấu đến bây giờ.”
“Thích thì cứ nói, cùng lắm thì đăng bài trên Weibo, chà chà, tình ý thật chân thành.” Tiểu Tề không để bụng, chống cằm nhìn cô.
Lục Nhĩ Nhã trở về chỗ ngồi của mình, thầm than một tiếng: “Tôi là fan của anh ấy, lúc mười lăm tuổi thì còn có thể, nhưng có quan hệ như bây giờ, hiển nhiên không phải là lúc để theo đuổi thần tượng.”
Tiểu Tề hoài nghi mà híp mắt: “Thật sự chỉ là đơn thuần sùng bái?”
Lục Nhĩ Nhã buông tay: “Bằng không còn có thể có cái gì?”
Tiểu Tề lấy di động từ trong túi xách ra, mân mê vài cái rồi đưa tới trước mặt cô: “Này, tự xem đi.”
“Cái gì?” Nhận lấy di động của Tiểu Tề, quan sát kỹ càng, là tên của Lục Nhĩ Nhã bất ngờ xuất hiện trong danh sách theo dõi trên Weibo của Chu Hoài Dịch.
Trời ạ!
Cô thật sự là người thứ năm mươi được anh theo dõi sao?
Thói quen của cô vẫn như lúc trước, hoàn toàn không biết tin tức này, cô trả lại di động, vội vàng lấy của mình ra, đăng nhập vào tài khoản, di động lập tức reo lên không ngừng.
Nhìn chăm chú, lượng fan của cô đã tăng lên hơn năm vạn, tin nhắn gửi đến một đống lớn, dưới bức ảnh chụp cùng Nhĩ Dương được đăng vào ngày hôm qua, ở phần bình luận đã bị fan của Chu Hoài Dịch công chiếm.
“Mẹ nó, Lục Nhĩ Nhã là ai?”
“Hơn nửa đêm rồi, còn khiến tôi không ngủ ngon được sao?”
“Cầu cho nam thần lên tiếng a, hai người thành một đôi, vì sao không phải là tôi?”
“Nói, cô là chị dâu sao? 【 khóc thút thít 】【 khóc thút thít 】”
“…”
Lục Nhĩ Nhã đau đầu không thôi, chán nản đỡ trán, nhìn mấy lượt tìm kiếm hotsearch trên Weibo, tiêu đề so với tài khoản của Chu Hoài Dịch, mức độ thảo luận còn cao hơn một chút.
Trước khi quay xong bộ phim, không thể tiết lộ người đóng vai Chương Hân Dao là ai được. Anh cứ như vậy, dựa vào năng lực nhạy bén của đoàn vợ của anh, khẳng định có thể liên tưởng đến việc này.
Anh không có lý do để theo dõi một cô gái không có vô danh, lại là diễn viên trong phim mới, cũng không khó để suy đoán.
Tiểu Tề cũng xem hot search, cảm thấy bình luận của fan rất thú vị, ôm bụng cười một trận, xem bộ dạng người đối diện vẫn chưa gượng dậy nổi, khó hiểu nói: “Trở thành người thứ năm mươi, không cao hứng sao?”
“Không phải, cứ như vậy, không phải người đóng Chương Hân Dao sẽ bị bại lộ sao?”
“Bại lộ?”
“Trợ lý đạo diễn nói, sau khi quay xong, tiến vào giai đoạn tuyên truyền mới có thể tiết lộ.”
Tiểu Tề căm giận mà thò ngón tay gõ vào đầu cô: “Đạo diễn Chu mới là chủ sao? Cô đã nghe anh ấy nói chưa?”
Thấy Lục Nhĩ Nhã vẫn đang mê mang nhìn mình, lập tức nói: “Trợ lý đạo diễn làm theo sự chỉ đạo của phó đạo diễn Trịnh, những chuyện rối loạn lung tung đó đều do phó đạo diễn chủ trương, ông chủ căn bản không biết chuyện, sau này nếu cô có gì không rõ ràng lắm, trực tiếp hỏi anh ấy, hoặc là hỏi anh Đàm Lâm, lời hai người bọn họ nói mới là chính xác.”
Lục Nhĩ Nhã gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã nhớ kỹ, ăn nốt cơm còn lại trong hộp rồi đem chiếc đũa dùng một lần cùng nhau bỏ vào bao nilon, sau khi dọn xong, lại hỏi: “Phó đạo diễn Trịnh làm như vậy, không sợ chọc giận đạo diễn Chu sao, bị đuổi việc sao?”
Ông ta không phải còn trông cậy vào việc Chu Hoài Dịch sẽ cho người tẩy trắng chứ? Năm lần bảy lượt ở trong tổ làm chuyện tùy tiện thì còn muốn cái gì?
Tiểu Tề buông chén xuống, cũng bắt đầu dọn dẹp đồ lộn xộn của mình: “Có thể thấy đạo diễn Chu nổi tiếng hơn ông ta đi, mặc dù phó đạo diễn Trịnh đã làm ngành này được gần hai mươi năm, lúc chưa ký hợp đồng với ông chủ, danh tiếng của ông ta cũng được coi là ổn, nhưng giữa đường lại lòi ra Chu Hoài dịch, từ tài năng cho đến ngoại hình đều tập trung trên người anh ấy, trong lòng ông ta khẳng định là không phục.”
Duỗi tay cầm lấy túi nilon trước mặt Lục Nhĩ Nhã rồi đặt hộp cơm của mình vào, sau đó cột lại, Tiểu Tề mới vỗ vỗ tay, tiếp tục nói: “Bộ phim này ông chủ không thể nào đảm nhiệm được bởi vì anh ấy đang vội vàng chuẩn bị《 Quãng Đời Còn Lại 》cho nên hầu hết thời gian đều do phó đạo diễn phụ trách, phần lớn người trong tổ đều trẻ tuổi, sẽ không ai dám đắc tội với ông ta, nếu so về tuổi tác của ông chủ với phó đạo diễn, thì anh ấy vẫn là người phía dưới, anh ấy cũng biết được một ít, nhưng lại không ngờ được ông ta sẽ vượt quá giới hạn như vậy.”
“Nhưng đạo diễn Chu đã không còn ký hợp đồng nhiều năm rồi.”
Tiểu Tề đẩy gọng kính đen, choàng tay qua bả vai Lục Nhĩ Nhã, lời nói thấm thía: “Trong ngành này sợ nhất chính là sự thù hận giữa đồng nghiệp với nhau, một khi đã ghen ghét thì rất khó để hòa giải, về sau cô muốn vào trong giới hỗn độn này, bản thân vẫn nên cẩn thận một chút, giao tiếp không được nói thâm, đừng tùy tiện nói chuyện cá nhân với người khác, không chừng đối phương đang ngóng chờ thời cơ để xử lý cô đấy.”
“Ừm, tôi đã biết rồi.” Giới giải trí lục đục với nhau, tuy cô chưa từng chứng kiến hay trải qua, nhưng ít nhiều gì cũng được nghe qua một ít.
Tiểu Tề liếc nhìn cô một cái, bỗng nhiên thu lại vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi, cười hì hì rồi tiến lại gần: “Nhưng cô cũng thật may mắn, cho dù có chuyện gì xảy ra, ông chủ thương cô như vậy, khẳng định sẽ giải quyết cho cô.”
Nói thương cô như vậy… Là có ý gì?!
Lục Nhĩ Nhã không dám gật bừa, còn muốn nói cái gì đó, đột nhiên chuông báo thức của Tiểu Tề đúng lúc vang lên, cô gái kia mới vỗ vỗ vai cô: “Tới giờ rồi, tâm tình của phó đạo diễn Trịnh gần đây không tốt, cô nhớ cẩn thận.”
Lục Nhĩ Nhã ngược lại cảm thấy không có gì, có lẽ là Chu Hoài Dịch đã cảnh cáo vị phó đạo diễn Trịnh kia, buổi sáng hôm nay, sau khi Chu Hoài Dịch quay xong rồi rời đi, vị kia cũng không tới làm phiền cô nữa.
Nội dung quay của buổi chiều không nhiều lắm, Lục Nhĩ Nhã chỉ có hai cảnh, quay xong đã bị Đàm Lâm dẫn tới trường quay, sau hơn một giờ lái xe mới đến nơi.
Đây là một võ quán, Lục Nhĩ Nhã biết chủ nhân của võ quán này—— Triệu Hiện, khi ba cô còn trên đời có mối quan hệ vô cùng sâu sắc với vị này, ngày lễ hay ngày tết đều dẫn hai chị em cô đến đây để chúc tết, lễ tang của ba mẹ ngày đó, ngài Triệu cũng có mặt.
Lúc này thấy cô, ông lão híp hai mắt có chút vẩn đục lại, đánh giá cô một hồi lâu mới thân thiện mà cười cười: “Tiểu Lục à, đã lớn như vậy rồi sao?”
Lục Nhĩ Nhã ngồi xuống bên cạnh ông lão, nói lý do đến đây, ông lão lại cười: “Không tồi, con gái nhà Thanh Hòa, chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn.”
“Vâng, ngài quá khen.”
Ngồi hàn huyên với ông lão chuyện trước kia rất nhiều, chờ Chu Hoài Dịch hoàn thành xong việc rồi mới qua đây, ông lão mới vỗ đầu nói rằng đã quên chuyện quan trọng, gọi mấy người học trò tới, giảng giải cho cô các chiêu thức.
Từng diễn viên lần lượt đến, bởi vì thân phận đặc biệt nên đều được đưa tới sân có mái che. Lục Nhĩ Nhã còn chưa lộ mặt trên màn ảnh, tự nhiên cũng không cần phải trốn tránh, cứ vậy mà luyện tập giữa đại sảnh.
Quyền pháp của nhà họ Triệu và nhà họ Lục đều được học cùng một thầy, mấy thế hệ sau người đều có thay đổi ít nhiều, căn bản vẫn là bất biến, Lục Nhĩ Nhã đã thuộc kịch bản, lại nhanh chóng học được động tác, không đến một giờ, có thể cùng người khác diễn một đoạn mà không có sơ hở.
Hoàn thành nhiệm vụ trước thời gian, được lão Triệu cho phép, Lục Nhĩ Nhã đi theo Đàm Lâm vào sân bên trong, có thể quan sát được quá trình nam thần đánh quyền.
Vì để tiện cho hoạt động, Chu Hoài Dịch ăn mặc có chút lôi thôi, có lẽ vì quá nóng nên đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo sơ mi trắng bên trong, cơ bắp rắn chắc cùng làn da khỏe mạnh lộ ra ngoài, khiến người khác không thể rời mắt.
Hai nữ diễn viên cho dù là cố ý hay vô tình, sau khi từ bỏ ý niệm muốn luyện tập chiêu thức, ngồi xếp bằng ở một bên, xem anh luyện tập.
Lục Nhĩ Nhã không biết họ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi, sau đó đi theo bên cạnh Đàm Lâm, cũng ngồi trên mặt đất, co hai đầu gối lại, đem đầu đặt lên nghiêm túc nhìn.
Vốn không phải là võ sĩ chuyên nghiệp, biểu hiện của Chu Hoài Dịch cũng được tính là tốt, nếu không nhìn kỹ, có thể tưởng anh là võ sĩ thật thụ, nhưng nếu động tác của sư huynh nhà họ Triệu nhanh hơn một ít, sẽ không kịp tránh. Cũng không quan trọng, khâu sản xuất sẽ xử lý việc này, hoàn toàn không thành vấn đề.
Lúc tạm thời nghỉ ngơi, hai nữ diễn viên kia đi tới đưa nước cùng khăn giấy, vây quanh Chu Hoài Dịch nói gì đó, thỉnh thoảng còn thò tay chọc vào cánh tay cơ bắp của nam thần nhà cô…
Nhào vào trong ngực?
Trong đầu Lục Nhĩ Nhã hiện lên ý nghĩ như vậy, vội vàng lắc đầu, xua đi những suy nghĩ không đàng hoàng như vậy ra ngoài, còn chưa hoàn toàn khôi phục lại tinh thần, lập tức nghe được giọng điệu mang theo ý cười của Đàm Lâm ở bên cạnh: “Không cần khẩn trương, lúc trước đã từng hợp tác với lão Chu nên có chút quan hệ với anh ấy, nhưng chỉ có một chút mà thôi.”
“Tôi không có khẩn trương!” Nói rõ lập trường, thái độ của Lục Nhĩ Nhã so với vừa rồi nghiêm túc hơn vài phần.
Đàm Lâm thất vọng liếc cô một cái, giọng điệu không rõ: “Tùy cô thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]