Những quá khứ này, đúng là mất bao lâu để nhớ lại, đều làm trái tim người ta buồn đến mức hoảng loạn.
Dựa vào bên cửa sổ, có chút cảm giác bất lực, vuốt mặt, muốn hút điếu thuốc để xoa dịu cảm xúc phiền muộn, lại nghĩ đến đây là trong bệnh viện, mới đặt vật hình vuông vào lại trong túi.
Người trên giường rên nhẹ một tiếng, nói mê: “Đau…….”
Lắc nhẹ đầu, trở lại bên cạnh giường bệnh, vuốt nhẹ tóc cô, thấy lông mày nhăn lại của cô gái thoải mái giãn ra, mới theo đó thở ra một hơi.
Đau, đương nhiên đau.
Bác sĩ chỉ bình tĩnh nói rằng không có trở ngại lớn gì, không phải gãy xương nghiêm trọng như vậy, anh cũng đau lòng không chịu được. Người mà buổi sáng còn bình thường, chớp mắt một cái đã vào bệnh viện, trên người cuốn nhiều băng gạc như thế, sắc mặt cũng nhợt nhạt đến đáng sợ, nói chuyện cũng hữu khí vô lực (nói không ra hơi).... Đâu còn chút sức sống lúc chào anh vào ngày thường nữa?
Lúc nhận được điện thoại, anh vẫn còn ở phim trường đợi chuyển cảnh.
“Chị tôi xảy ra chuyện rồi, ở bệnh viện XX, anh mau qua đó đi, đang chờ ký tên làm phẫu thuật.” Đứa trẻ gặp mặt mấy lần, nói nhanh với anh trong điện thoại.
Lo Lắng không yên cả một ngày, dường như nhận được giải thích.
Biết cô không muốn để Nhĩ Dương lo lắng, còn dặn đi dặn lại cậu con trai đã sốt ruột đến đi vòng vòng ở bên kia: “Tôi lập tức qua, cậu trước tiên đừng đến đây, có thông tin tôi sẽ gọi cho cậu.”
Không dám nán lại, cầm chìa khóa xe chuẩn bị rời đi, Đàm Lâm lại không biết xảy ra chuyện gì, có lẽ thấy sắc mặt anh không đúng lắm, cướp chìa khóa về, đi cùng anh ra khỏi phố điện ảnh.
Đứa trẻ bên kia trầm mặc hồi lâu, lúc mở miệng lần nữa, giọng nói đang khóc: “Tôi không thể mất đi chị, tôi đã mất đi bố mẹ vì tai nạn giao thông, không thể lại không có chị nữa…..”
Chu Hoài Dịch sững lại, muốn an ủi cậu mấy câu, nâng lên hạ xuống vài lần, vẫn không nói được gì, thở dài một hơi, nói: “Tôi cũng không thể…..”
Đứa trẻ kia nghe thấy lời này, mặc kệ tất cả nắm lấy điện thoại khóc một trận, có lẽ là không có ai có thể nghe cậu nói những điều này, cho nên sau khi gọi điện thoại, cuối cùng cậu cũng có thể mở miệng phát ti3t cảm xúc, cho dù đối phương, là một người không hề hiểu rõ.
Không biết làm sao, sinh ra thương cảm.
Anh tức giận thế nào, u uất thế nào, bên cạnh còn có vài người bạn tốt ở bên, hai chị em này, ngoại trừ bản thân hai người, thật sự không tìm được người nào có thể tâm sự.
Không biết lúc nhóc Lục buồn một mình, có ai ở bên cạnh hay không?
Chắc chắn là không có, đến cả bây giờ, nằm trong phòng cấp cứu, phải tìm người ký tên, cũng là mất vài lượt mới liên hệ tới anh.
Đứa trẻ kia lại nói: “Tôi chỉ có mình chị ấy, có mình chị ấy thôi……”
Mắt anh cụp xuống, cố gắng nặn ra một nụ cười trấn an, mặc dù không nhìn thấy đối phương: “Sẽ không sao đâu, đừng khó chịu quá, cô ấy sẽ lo lắng cho cậu.”
Trên miệng nói như thế, thật ra trong lòng còn sốt ruột hơn đứa trẻ đó, như thể trái tim bị giữ bởi móng vuốt sắc nhọn, vẫn không đồng ý cho anh thoải mái, cứ thế, cấu đến đau nhói.
Thật tốt, thật tốt cô an toàn ra khỏi phòng phẫu thuật, lại nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch không chút máu kia, xác định chiếc mũi nhỏ vẫn cử động nhè nhẹ, lòng anh mới thật sự đặt xuống.
Đôi tình nhân kia cũng ở bên cạnh, có lẽ không ngờ người đến đây là Chu Hoài Dịch anh, mở to mắt nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng vẫn xấu hổ cúi đầu xuống: “Thật sự rất xin lỗi!”
Xua xua tay, bảo Đàm Lâm đưa người ra ngoài, thích giải quyết thế nào thì tùy bọn họ, hiện tại, anh chỉ muốn ở bên cạnh cô.
Có thể tưởng tượng, lúc đó cô gái này có bao nhiêu sợ hãi, người mà nhìn thấy xe đã cả người run rẩy, chuyện sợ hãi nhất, chính là xảy ra tai nạn giao thông.
“Không nghiêm trọng như vậy, mất quá nhiều máu, có mấy vết thương nặng, có mấy chỗ lại nhẹ, có thể áp lực trong lòng bệnh nhân quá lớn, mới hôn mê.” Bác sĩ phẫu thuật chính vừa kéo khẩu trang xuống, vừa khuyên anh.
Trời mưa, tai nạn giao thông…
Hai thứ này đến cùng lúc, đó chẳng phải là cọng rơm cuối cùng đã làm cô ấy gục ngã sao? Không ngờ cô gái ngốc này còn vừa vặn từ mộ viên trở về, không nghĩ ra cũng khó.
Về lý mà nói nguyên nhân hậu quả của chuyện này không liên quan đến anh, đến cuối cùng, anh lại tự trách muốn chết.
Rõ ràng là trùng phùng rồi, rõ ràng người đã ở bên cạnh mình rồi, vẫn xảy ra chuyện, trách cô chạy loạn, cũng trách anh không trông coi cô thật tốt.
Chu Hoài Dịch cảm thấy mọi chuyện không ổn, từ nay về sau, Lục Nhĩ Nhã sẽ không có cơ hội một mình về nhà và một mình ra ngoài nữa, không biết ngày ngày xuất hiện trước mặt cô, cô có phiền không?
Cong môi lên cười, nắm lấy bàn tay bị kim châm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 mu bàn tay cô, cảm giác mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến, mới dần dần cảm thấy an tâm: “Lục Nhĩ Nhã à, anh thích em……..”
Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu đột nhiên vang lên, cô gái đang ngủ đương nhiên sẽ không đáp lại anh, quầng sáng trong mắt tắt đi, tự cười nhạo, sự im lặng vừa rồi trong phòng bệnh lại được khôi phục.
Bây giờ, không phải lúc.
Nhóc Lục, vẫn không muốn hiểu rõ.
Không sao cả, anh có thể đợi, dù sao thái độ của cô với anh, cùng với phương thức ở chung giữa hai người, cũng đang thay đổi. Đợi thời cơ chín muồi, anh sẽ nói rõ với cô một lần nữa. Hấp tấp nói ra, với tính cách không ăn khớp với nhau của cô, chắc chắn sẽ trốn anh thật xa. Tình cảnh như vậy, không phải là cảnh anh muốn thấy.
Sáng hôm sau, Lục Nhĩ Nhã mở mắt không bao lâu, đang ăn sáng thì Thư Nguyên vội vội vàng vàng chạy tới.
Nhìn thấy Chu Hoài Dịch đang ngồi bên cạnh giường, biểu tình có thể nói là biến đổi thất thường, vui mừng, hoài nghi, không dám tin, cảm xúc lẫn lộn, im lặng một lúc lâu, mới lắp bắp gọi một tiếng: “Đạo, đạo diễn Chu.”
Chu Hoài Dịch gật đầu cười, nghĩ hai người sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói, tự giác đứng dậy, dặn dò cô: “Tôi về đoàn phim một chuyến, chiều quay lại, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
Bây giờ Lục Nhĩ Nhã đã hoàn toàn tỉnh táo, cả người có rất nhiều sức sống, vui vẻ gật gật đầu: “Được.”
Chu Hoài Dịch cầm lấy chìa khóa xe mà Đàm Lâm để lại, nói mấy câu đơn giản tạm biệt Thư Nguyên xong liền đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng, Thư Nguyên đã khoa trương ôm ngực ngồi phịch xuống ghế thở một hơi lớn: “Trời ơi, dọa chết tôi rồi, tiếp xúc khoảng cách gần với nam thần, hóa ra lại dọa người như vậy!”
Lục Nhĩ Nhã vô cùng đồng tình, mạnh mẽ gật đầu: “Bây giờ cậu đã biết cảnh ngộ của tôi khó bao nhiêu chưa?”
Thư Nguyên kéo tay cô, lắc nhẹ, ngữ khí kích động không giấu được: “Nhưng mà đẹp trai quá, thật sự quá đẹp, còn rất có khí chất!”
“Này này, tôi vẫn đang nằm trên giường đó, cậu không thể trước tiên quan tâm tôi một chút sao?”
“Ai nha, cậu da thô thịt dày, còn có nam thần bên cạnh, có gì đáng quan tâm chứ?”
“........”
Nhìn thấy bạn tốt đã co miệng lại, Thư Nguyên ha ha cười một tiếng, xoa xoa mặt cô: “Đùa thôi mà, bây giờ thế nào rồi? Còn đau không?”
“Vẫn ổn, nếu cậu không chạm vào tôi, là không đau.” Nhìn theo móng vuốt cứ lắc lắc cánh tay mình, Lục Nhĩ Nhã vô cùng hờ hững nâng mắt lên nhìn cô ấy.
Thư Nguyên nhanh chóng buông tay, xấu hổ gãi đầu: “Hi hi, sai sót sai sót.” An phận không được mấy giây, lại cười ha ha sáp lại, “Quỷ nhỏ, xảy ra chuyện không biết tìm tôi, vẫn là nhân viên công tác của Chu nam thần nói với tôi.”
“Anh ấy?”
“Đúng vậy, nói sợ cậu một mình buồn bực, bảo tôi đến ở cùng cậu, nhìn xem, thân mật bao nhiêu nha, cậu còn dám nói anh ấy không phải ý gì kia với cậu?”
“Thật sao?”
Thư Nguyên trợn trắng mắt: “Lừa cậu làm gì? Cậu còn muốn nghe ghi âm cuộc gọi hay sao?”
“Lấy ra đây.”
Lại là trợn trắng mắt: “Tôi lại không phải có bệnh, gọi điện thoại với người ta còn thường xuyên ghi âm.”
Lục Nhĩ Nhã nháo mấy câu với cô ấy, cảm thấy khát nước, cây ngay không sợ chết đứng sai người: “Rót cho tôi cốc nước đến đây.”
Thư Nguyên đưa tay chọt chọt trán cô, vẫn nhanh nhẹn cầm lấy cốc thủy tinh, rót nửa cốc nước, trực tiếp đưa đến bên miệng cô, thấy cô uống mấy ngụm, mới để cốc về chỗ cũ: “Còn cần gì không?”
“Tạm thời không cần.”
Biết cô muốn gọi cho Nhĩ Dương, Thư Nguyên không nói hai lời, trực tiếp ấn gọi số của đứa trẻ, chưa đến vài phút bên kia đã nhận điện thoại, chuyển cho Lục Nhĩ Nhã, bèn ôm tay đợi bên cạnh.
Hai chị em kia vốn nói cũng không hết chuyện, huống hồ sau đó còn xảy ra loại chuyện này, cứ nói cứ nói, hai chị em lại khóc trên điện thoại, thật là không khiến người ta bớt lo chút nào.
Thư Nguyên đỡ trán, đoạt lấy điện thoại: “Được rồi được rồi, bây giờ cảm xúc của chị cậu không thể dao động quá lớn, cậu cũng nghỉ ngơi cho tốt nhé, đừng lo lắng quá…. Cô ấy? Tốt lắm luôn, ăn được ngủ được, còn có nam thần bên cạnh, ngày tháng trôi qua rất khoan khoái….. Được, chị sẽ trông nom cô ấy, cậu cứ yên tâm đi, học hành cho tốt nhé…. Ừm, tạm biệt!”
Nói mấy câu thì tắt máy, cầm khăn giấy đưa qua, đợi người nhận lấy, mới nói: “Đứa trẻ rất hiểu chuyện đó, lần này vậy mà không nóng nảy, thật sự ngoan ngoãn đợi ở Thượng Hải không chạy về.”
“Ừ, Chu Hoài Dịch dặn dò qua, bảo em ấy đợi tin tức.” Lau nước mắt, giọng nói run run, hơi thở không ổn định.
“Chậc chậc chậc, xem ra, số phận sau này của nhà hai người là Chu Hoài Dịch quyết định.”
“Nói lung tung gì đó.”
“Cậu xem chuyện này có gì không thành chứ, em trai Nhĩ Dương đã nghe lời anh rể tương lai thế rồi, cậu thấy anh ấy, cũng nhát như thỏ đế, bị người ta ăn đến chết rồi, Lục Nhĩ Nhã, cậu không cứu được rồi.”
Lục Nhĩ Nhã trợn mắt nhìn cô ấy, trách cô ấy nói điều vô nghĩa: “Cậu cũng biết là chuyện không thành, còn nói anh ấy là anh rể.”
Thư Nguyên nhếch miệng cười, vỗ vỗ một bên vai không bị thương của cô: “Chuyện sớm muộn, đến lúc đó phù dâu còn là tôi đó, có gì mà phải giấu giếm với tôi chứ, cậu nói đúng không?”
“Cút cút cút, càng nói càng không đứng đắn,”
Cười nhạo mấy câu, Thư Nguyên thu lại câu nói đùa, nghiêm túc: “Nhưng mà, cậu bị thương như vậy, 《Quãng đời còn lại》phải làm sao, cảnh đánh võ nhiều như thế,chịu được sao?”
Vẫn là không yên tâm, Thư Nguyên quan sát người từ trên xuống dưới: “Nam thần nói thế nào?”
“Anh ấy nói xem tình hình, nếu mà không được, thì đổi người.”
Thư Nguyên vỗ bàn đứng dậy, hét lên: “Vậy sao mà được? Lời thoại của cậu cũng có quá nửa, các thủ thuật cũng hòm hòm rồi, nói đổi người là đổi người?”
“Cậu đừng kích động, đã nói là xem tình hình rồi, tốt rồi thì không cần đổi nữa.”
“Này còn được.“ Ngồi về chỗ cũ, Thư Nguyên lại nhích đến gần, ánh mắt ái muội, “Anh ấy ở cạnh cậu cả đêm, hai người có gì phát triển thêm một bước không?”
“Không…..” Nhớ đến nụ hôn nhẹ mà anh in lên mu bàn tay cô, còn có cái ôm cẩn thận từng chút kia, lại không tự nhiên cúi đầu xuống, len lén lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ.
Thư Nguyên nhìn bộ dáng cổ quái của cô, đoán được ít nhiều: “Giả tạo, thích người ta thì nói ra đi, việc gì phải vui sướng ngất ngây vì những hành động nhỏ đó.”
“Làm gì có vui sướng ngất ngây.”
“Thật ra nha, an toàn nhất vẫn là buộc người ta bên người, con người Chu Hoài Dịch này ấy mà, người đẹp bên người nhiều như biển, cậu mà không nắm chắc, đợi một ngày nào đó gặp được người mình thích đó.”
Lục Nhĩ Nhã không tán thành cách nói của cô ấy, lắc nhẹ đầu: “Không đâu, anh ấy đối với ai cũng lạnh nhạt thờ ơ như thế, ở đâu ra người mình thích?”
“Ồ, cậu muốn nói anh ấy chỉ tốt với câu hả.”
“Theo một mức độ nào đó, thì đúng là không sai.”
Thư Nguyên tặc lưỡi: “Nếu cậu bây giờ lấy khí chất không biết xấu hổ của mình dùng trên người anh ấy một chút, hai người đều có thể thành rồi.”
“Không biết xấu hổ?”
“Hứ hứ! Chính là nói cậu.”
“...”
Sao lại không biết xấu hổ rồi, anh đối xử với cô đặc biệt một chút, đây chính là sự thật nha…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]