Tiếu Cẩn dừng lại, trán nàng đặt lên vai Mộc Chẩm Khê, hơi thở hổn hển. 
Mộc Chẩm Khê giơ tay định đẩy nàng ra, lần này dùng sức mạnh hơn, Tiếu Cẩn đã bị cô đẩy ra khỏi lồng ngực, hai người ngồi đối mặt nhau. 
Ánh trăng nhàn nhạt lọt vào qua rèm cửa. 
Trước khi Mộc Chẩm Khê lên tiếng, tay của Tiếu Cẩn đã chạm vào đôi lông mày đang cau lại của cô. Những ngón tay mềm mại mát lạnh dán sát vào mi tâm của cô. Giống như chạm vào, lại gần như nhẹ nhàng vuốt ve, từ lông mày đến sống mũi, cuối cùng là bờ môi. 
Tiếu Cẩn ấn ngón cái lên đó, nhẹ nhàng vuốt ve, màu môi hơi nhạt nhanh chóng đỏ ửng lên. 
Yết hầu của Mộc Chẩm Khê không tự chủ được khẽ nhúc nhích. Cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt nhu tình khôn xiết của Tiếu Cẩn. Trái tim của cô dường như cũng bị những sợi tơ dày đặc quấn chặt vào nhau, vững vàng giữ chặt cô tại chỗ. 
Tiếu Cẩn một tay vòng ra sau gáy cô, một tay thả môi cô ra, biến thành nhẹ nhàng nâng niu gương mặt cô. 
Nàng chậm rãi tiến lại gần. 
Trái tim của Mộc Chẩm Khê như nổi trống, nhưng cô không tránh đi. Môi của hai người cách nhau rất gần, có thể cảm nhận được hơi nóng của nhau. 
Tiếu Cẩn nói: "Chị có nhớ em không?" 
Hơi thở của nàng phả vào môi cô, giọng nói của nàng mang theo mê hoặc trong bóng đêm. 
Mộc Chẩm Khê mạnh miệng: "Không nhớ." 
Tiếu Cẩn nói: "Nhưng em nhớ chị." 
Mộc Chẩm Khê: "......" 
Đầu óc của cô hơi hồ đồ, ánh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-lai-huu-dang/232127/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.