"Cô... Có phải tôi đã gặp cô ở đâu rồi không?"
Câu nói này thường được thấy trong nhiều dịp trò chuyện khác nhau, nó đã quá lỗi thời. Ngay từ hàng trăm năm trước, Giả Bảo Ngọc cũng từng nói "Muội muội này ta đã từng gặp rồi!" Vì vậy, phản ứng đầu tiên của Mộc Chẩm Khê khi Ân Tiếu Lê nói điều này là tiến lên phía trước hai bước, đẩy vai cô ấy ấn vào ghế, nói với một âm lượng mà chỉ có hai người họ có thể nghe thấy: "Cậu có thể đừng làm loạn được không?"
(* Giả Bảo Ngọc: một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng của nhà văn Tào Tuyết Cần.)
Cậu có thể tự nhận thức một chút mình là gái thẳng hay không?
Ân Tiếu Lê vung tay đầu hàng: "Tớ không có làm loạn, thật sự tớ thấy cô ấy rất quen."
Mộc Chẩm Khê nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu gặp người đẹp nào cũng đều thấy quen mắt."
Ân Tiếu Lê ngượng ngùng sờ sờ mũi, thừa nhận: "Cậu nói cũng đúng." Ngừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không phải, lần này không phải tớ nói nhảm, thật sự nhìn rất quen nha."
Mộc Chẩm Khê hoàn toàn không tin, nhỏ giọng cảnh cáo: "Cậu nên thành thật với tớ một chút."
Ân Tiếu Lê đã biết Mộc Chẩm Khê nhiều năm như vậy, ngoại trừ hai năm đầu, hiếm khi cô ấy nhìn thấy biểu cảm nghiêm nghị của cô, vĩnh viễn đều là bộ dáng hững hờ, gặp chuyện không hoảng sợ.
Ân Tiếu Lê bật cười, xem ra tình cảm còn đọng lại rất sâu đậm?
Không cần biết sự quen mắt ấy đến từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-lai-huu-dang/232125/chuong-27.html