"Tiếu Cẩn, em về nhà cùng tôi đi."
Những lời này nói ra một cách tự nhiên, Mộc Chẩm Khê không biết cảm giác như thế nào. Không phải là nặng nề hay là thoải mái, mà là một loại khác giữa hai người, giống như là tâm trạng cam chịu.
Tiếu Cẩn không trả lời.
Ngón tay nàng cứng đờ nằm trong lòng bàn tay của Mộc Chẩm Khê, nàng do dự nhiều hơn Mộc Chẩm Khê.
Nàng có thể đoán ra một vài thứ, hiện tại vẫn đang trong trạng thái không thể chấp nhận được. Nàng không thể tưởng tượng Mộc Chẩm Khê đã vượt qua những năm này như thế nào, chứ đừng nói đến việc nàng đã vượt qua như thế nào.
Nàng không muốn nói dối Mộc Chẩm Khê, nhưng nàng có linh tính rằng nếu hiện tại không đi theo Mộc Chẩm Khê, về sau cái gì cũng đều không có.
Trực giác này đã được ứng nghiệm ngay sau khi nàng chuyển đến nhà của Mộc Chẩm Khê. Mộc Chẩm Khê dự định chuyển khỏi Lâm Thành, nếu không phải hiện tại nàng đột nhiên xuất hiện, mấy ngày nữa, nàng sẽ không biết đi nơi nào tìm cô.
Tất nhiên, đây là điều sau này, vì vậy tạm thời không nhắc tới.
"Tiếu Cẩn." Mộc Chẩm Khê thấy nàng chậm chạp không lên tiếng, lại lên tiếng gọi.
"Vâng." Tiếu Cẩn nhẹ nhàng đồng ý.
"Em đến ở cùng tôi, tôi sẽ chăm sóc em cho đến khi em khôi phục trí nhớ." Mộc Chẩm Khê nói những lời này một cách bình tĩnh.
Lúc này, Tiếu Cẩn ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt trong veo sâu thẳm của Mộc Chẩm Khê.
Nàng không thể nhìn thấu cảm xúc trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-lai-huu-dang/232106/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.