Tiếu Cẩn nhón chân lên hôn cô.
Nói thì chậm mà hành động thì nhanh, Mộc Chẩm Khê nhanh chóng đưa tay lên, hổ khẩu* mở ra, bóp hai má của nàng lại.
(* Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.)
Tiếu Cẩn vẫn giữ nguyên tư thế hôn cô, nhưng hai má bị bóp chặt, ánh mắt khiếp sợ và mờ mịt, là một biểu cảm rất buồn cười.
Mộc Chẩm Khê hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, phản xạ đi qua cô cũng sửng sốt.
Tiếu Cẩn: "Phốc."
Chính nàng cũng thấy cảnh tượng này quá buồn cười, không thể nhịn được cười.
Mộc Chẩm Khê chậm rãi chớp mắt, sau đó bật cười.
Tiếu Cẩn bĩu môi nói: "Còn không buông em ra?"
Mộc Chẩm Khê buông tay, xoay người tự nhiên đi vào phòng bếp: "Tôi đi nấu nước."
Sự bối rối đã hóa vô hình.
Tiếu Cẩn nhìn bóng lưng cô, trầm mắt xuống.
Phản ứng từ chối của Mộc Chẩm Khê quá nhanh, không giống như đối mặt với người yêu, mà là đối mặt với một người xa lạ. Nhưng nếu nói lạnh nhạt, hôm nay trên đường xuất viện, không phải cô rất tốt sao?
Rất mâu thuẫn, nàng cảm thấy khó hiểu.
Tiếu Cẩn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cất giọng hỏi: "Mộc Chẩm Khê, em đi nước ngoài du học sao?"
Một câu trả lời không chút gợn sóng từ nhà bếp truyền ra: "Đúng vậy."
Tiếu Cẩn hỏi: "Em đi nước ngoài khi nào?"
Mộc Chẩm Khê trầm mặc chớp mắt, trả lời nàng: "Lớp 12."
Tiếu Cẩn tiếp tục hỏi: "Vậy em về nước khi nào?"
Lần này thời gian yên lặng kéo dài hơn, Mộc Chẩm Khê nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-lai-huu-dang/232100/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.