Tiếu Cẩn đỡ Mộc Chẩm Khê, khập khiễng ngồi xuống ghế sô pha, cẩn thận cởi vớ ra.
Ngón út đỏ bừng, làn da trắng như tuyết bao bọc xung quanh, càng thêm ghê người.
Tiếu Cẩn vừa nhẹ nhàng thổi khí lên trên, vừa đau lòng nói: "Cho chị đi đứng không cẩn thận."
"Chị sai rồi, không phải là bất cẩn thôi sao." Mộc Chẩm Khê hít một hơi khí lạnh.
Ngồi trên ghế sô pha một lúc, Tiếu Cẩn kiểm tra lại cho cô, dùng ngón tay chọc tới chọc lui: "Chỗ này có đau không?"
Đều không đau.
Tiếu Cẩn yên tâm.
Nàng đi vào phòng làm việc tắt máy tính, quên mất chuyện chiếc túi, Mộc Chẩm Khê cũng tạm thời yên tâm. Rõ ràng cô biết cách để tránh cho Tiếu Cẩn khỏi nghi ngờ chính là ở trước mặt nàng, tự mình quên mất chuyện chiếc nhẫn nằm ở trong túi, vì vậy, cô không hề liếc nhìn ra cửa chút nào.
Tiếu Cẩn thúc giục cô đi tắm, Mộc Chẩm Khê tắm rửa vừa suy nghĩ xem lát nữa nên giấu nhẫn ở đâu trong nhà, trên đầu kệ sách? Trong tủ TV? Vẫn là tủ đầu giường, cô tính toán giấu ở những nơi nguy hiểm, nhưng không ngờ tới đến tận buổi tối đi ngủ, cô không rảnh rỗi chút nào.
Tiếu Cẩn ở trong phòng ngủ, nhưng thỉnh thoảng lại muốn gọi cô một tiếng. Mỗi tiếng gọi đều làm trong lòng Mộc Chẩm Khê hồi hộp hơn từng chút, sợ một giây sau nàng sẽ xuất hiện sau lưng mình, bước chân ra lại rút lại.
Sáng hôm sau, Mộc Chẩm Khê đi làm với tâm trí muốn giấu nhẫn không thay đổi.
Mộc Chẩm Khê: "..."
Tiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-lai-huu-dang/1015491/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.