Mộc Chẩm Khê khóc nấc. 
Cô rất ít khi khóc thảm như vậy, lúc trước khi cô khóc thảm, thường không có ai bên cạnh. 
Cô thấy xấu hổ. 
Tiếu Cẩn cố gắng kìm lại, không cười ra tiếng. 
Đôi mắt của Mộc Chẩm Khê đỏ hoe, rút khỏi vòng tay của Tiếu Cẩn, nghiêng mặt sang một bên, giọng nói vẫn chưa hết nghẹn ngào: "Chị đi nấu bữa tối." 
Tiếu Cẩn nói: "Chờ đã." 
Mộc Chẩm Khê vẫn không quay đầu lại, không để cho Tiếu Cẩn nhìn cô. Vừa mở miệng, cảm giác khóc nấc lại dâng lên, cô mím chặt môi đè xuống, nói: "Làm sao vậy?" 
Sau một vài giây, Tiếu Cẩn nói: "Nhìn em này." 
Mộc Chẩm Khê không chịu, che mặt, nói nhỏ: "Xấu xí, em không nên nhìn." 
Tiếu Cẩn điều chỉnh camera điện thoại trên tay, nói một cách u oán: "Chị không yêu em sao?" 
Mộc Chẩm Khê: "..." 
Tiếu Cẩn làm nũng nói: "Em muốn nhìn chị một chút." 
Mộc Chẩm Khê nghe lời, chào đón cô là —— 
Răng rắc. 
Biểu cảm của Mộc Chẩm Khê vỡ ra từng li từng tí, vội vàng giật lấy điện thoại của nàng: "Em chụp cái này làm gì! Xóa đi!" 
Tiếu Cẩn ngay lập tức tay đau chân đau chỗ nào cũng đau, giả vờ yếu ớt, còn giữ chặt điện thoại ở trước người. Vẻ mặt như thể chị muốn giật lấy của em, em sẽ suy yếu ngay lập tức. Mộc Chẩm Khê giật cũng không được, không giật cũng không được, cuối cùng đành phải đứng cạnh giường chắp tay, dùng tình cảm và lý lẽ để thuyết phục: "Em chụp loại ảnh bất nhã thế này làm gì. Muốn chụp ảnh đẹp thì chị đứng im 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-lai-huu-dang/1015486/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.