Sau khi nói tòa nhà cụ thể nơi mình đang sống, Tiếu Cẩn đợi ba giây đồng hồ.
Tiếng trả lời của Mộc Chẩm Khê truyền đến: "Ồ."
Mộc Chẩm Khê biết vị trí của tòa nhà số 2. Lúc trước đi lại không mục đích xung quanh tiểu khu, cô đã nhìn thấy nó, vừa vào cổng rẽ phải, rẽ sang tòa nhà số 2, nó rất gần cửa.
Tiếu Cẩn lại không biết tòa nhà số 17 ở đâu. Nàng thường đi thẳng từ trên lầu xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, đều lái xe ra vào. Lúc trước, vì sợ gặp phải Mộc Chẩm Khê, nàng cố gắng tránh đi lại trong tiểu khu, bất quá từ hôm nay, nàng sẽ biết vị trí chính xác của tòa nhà số 17.
Lúng ta lúng túng trò chuyện vài câu, rồi dừng lại bước chân.
Một trái một phải, khi tiến vào cổng lại phải tách ra, gật đầu với nhau rồi đi về hai hướng khác nhau. Tiếu Cẩn đi được vài bước, đột nhiên quay lại hô to: "Mộc Chẩm Khê."
Mộc Chẩm Khê dừng lại, quay lại nhìn nàng, một sự nghi ngờ mờ nhạt trong mắt cô, còn có một chút mong đợi mà chính cô cũng không nhận ra.
Tiếu Cẩn mấp máy môi, đúng lúc một chiếc lá rơi từ phía trên đỉnh đầu nàng bay xuống, giống như con bướm vàng của Châu Tuyền. Khóe môi của nàng cong lên, ý cười ẩn hiện trong mắt, nàng nói: "Tạm biệt."
Ngón tay cầm túi ni lông của Mộc Chẩm Khê siết chặt lại một cách vô thức, khóe mắt khẽ cong lên, thì thầm đáp lại: "Tạm biệt."
Tiếu Cẩn đi trở về.
Mộc Chẩm Khê nhìn theo bóng lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-lai-huu-dang/1015439/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.