"Mộc Chẩm Khê, em rất hối hận, chúng ta quay lại với nhau đi."
Mộc Chẩm Khê cúi người lui về phía sau, tránh khỏi bàn tay đang đưa tới của đối phương, lạnh lùng nhìn cô ấy: "Cô say rồi."
Người phụ nữ vẫn khóc, nói: "Em không có say".
Mộc Chẩm Khê vẫn bất động, lặp lại lần nữa: "Cô say rồi."
Người kia hai má ửng đỏ, hai mắt mờ mịt, ngồi ở mép bồn hoa ngửa vai, rõ ràng là đang say rượu.
"Phương Dĩnh, đưa điện thoại cho tôi." Mộc Chẩm Khê giằng co với cô ấy một lúc, thái độ vẫn rất kiên quyết.
Người phụ nữ —— Phương Dĩnh nghiêng đầu, đột nhiên cười hắc hắc hai tiếng, say sưa nói: "Không cho."
"Cô!" Mộc Chẩm Khê lấy điện thoại trong túi ra nhìn thời gian, đã hơn 10 giờ tối, nếu cứ tiếp tục lăn lộn thế này, không biết khi nào mới xong. Cô nghiến răng, một tay ôm lấy vai người kia, tay còn lại giữ lấy tay của cô ấy, cưỡng ép đỡ cô ấy ra khỏi bồn hoa.
Người phụ nữ thuận thế nâng cánh tay lên, vòng qua sau gáy Mộc Chẩm Khê rồi vùi mặt vào vai cô.
Mộc Chẩm Khê lông tóc dựng đứng hết cả lên, nhưng không thể thoát ra được, nên cô chỉ có thể âm thầm nghiến răng dự định trước tiên đưa cô ấy lên xe với tư thế này, đúng vậy, cô định đưa đối phương về nhà.
Ai biết Phương Dĩnh được một tấc lại muốn tiến một thước muốn hôn cô, cảm giác được hơi thở ấm áp tới gần, da đầu Mộc Chẩm Khê nổ tung, trong đầu vang lên cảnh báo, lập tức buông một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-lai-huu-dang/1015432/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.