Edit: Mây – 云Có lẽ ta đã xem nhẹ thâm tình của Vương Diên rồi, bởi vì bài vị của Hoài Vương là do tỷ ấy thỉnh đến.
Ta cùng tỷ ấy gặp lại ở phía trước cổng thành, tỷ ấy một thân hỷ phục đỏ rực đứng trước mặt ta.
Trên gương mặt thanh tú của tỷ ấy là mũ phượng vừa dày vừa nặng, da thịt trắng nõn lần đầu tiên son phấn, đôi môi đỏ mọng khiến hoa trong kinh thành hôm đó đều thua kém vài phần.
Nhưng thứ mà ta để ý chính là thân mình lung lay sắp đổ của tỷ ấy liệu có thể chịu nổi mũ phượng nặng trịch kia hay không.
Mọi người đều cảm thán sự thâm tình của Vương Diên, thương tiếc tỷ ấy chung thủy, trước sau như một.
Duy chỉ có bản thân tỷ ấy cười đến cực kỳ vui vẻ.
Tỷ ấy nói với ta, nếu tỷ ấy không đợi được Hoài Vương mang đến mười dặm hồng trang, vậy tỷ ấy sẽ vượt qua Thiên Sơn tìm người.
Quan tài của huynh ấy được trao lại cho thê tử góa phụ.
Tỷ ấy một thân giá y gả cho huynh ấy, Vương Diên rốt cục vẫn là gả cho người tỷ ấy luôn nhung nhớ.
Ta mỉm cười chúc tỷ ấy cùng Hoài Vương tân hôn vui vẻ, tỷ ấy cũng cười với ta, cười đến nỗi trên mặt hai người bọn ta là đều là nước mắt.
Cũng giống như hôm tiễn Hoài Vương xuất chinh, hoàng hôn buông xuống, gió cũng thập phần nhẹ nhàng.
Kiệu cưới của Vương Diên chậm rãi biến mất trước mắt ta, bên cạnh truyền đến tiếng nức nở của Vương phu nhân.
Bà khóc cho nữ tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-chi-dau/241772/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.