Sau khi tỉnh lại từ cơn mê, Hà Ứng Hoan chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đau nhức, tay chân mềm nhũn không chút sức lực, ngực và lưng cứ thắt lại đau đớn không ngừng. Y cho rằng mình đã chết nhưng vừa mở mắt ra đã thấy Ngô Tiếu Kiệt ngồi bên cạnh, như cười như không nhìn mình.
“Sư phụ?!” Vừa mới nhúc nhích đã có một trận đau đớn ập tới, y chỉ đành hỏi đứt quãng, “Sao người lại ở đây? Con… con không phải đã chết rồi sao?”
“Ngu ngốc! Đã có vi sư ở đây, tiểu tử nhà ngươi làm sao mà chết được?” Ngô Tiếu Kiệt nhíu mày, kể giản lược cho Hà Ứng Hoan nghe mình đã cứu sống y thế nào.
Nghe xong lại nhớ tới trước đây mỗi lần mình gặp nguy hiểm đều có sư phụ ở cạnh bên, y không khỏi kích động mở miệng, “Sư phụ, con…”
Ai ngờ, Ngô Tiếu Kiệt bỗng nghiêm mặt lớn tiếng nói, “Ngươi làm sao? Vi sư mệnh ngươi hạ sơn là để cho ngươi làm cái chuyện trái luân thường này hay sao? Thiếu chút nữa ta đã tức chết vì ngươi rồi.”
Hà Ứng Hoan nghẹn họng nhất thời im lặng. Cách một hồi lâu, y mới rũ mi, giọng nói khàn khàn, “Sư phụ, con biết sai rồi. Con sẽ lên núi với người, cả đời này không gặp lại người kia nữa.”
Nhớ lại lời Giang Miễn đã nói trước lúc hôn mê, y chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí, không còn hứng thú đâu với mấy thứ thâm tình quyến luyến nữa.
Ngô Tiếu Kiệt trừng mắt gõ trán y, “Nói bậy! Ngươi dù không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-chang-tuong-tu-tan-xuong-cot/2519207/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.