Một câu nói thật đơn giản, Hà Ứng Hoan nghe xong lại như bị sét đánh ngang tai. Quen biết Giang Miễn mấy tháng, ái hận tình cừu cứ thế dây dưa không rõ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên y cảm giác được… nam tử trước mặt này xa lạ đến thế.
Rõ ràng người còn đang tại, tâm ý lại vô pháp tương thông.
Trầm mặc hồi lâu, tình ý ngập tràn dần dần nguội lạnh, y chót cùng buông lỏng bàn tay, lẳng lặng đối diện cùng Giang Miễn.
Giang Miễn cười cười với y nhưng vẫn không tránh khỏi thở dài. Hắn dịu dàng nói, “Ứng Hoan, cái gì qua cũng đã qua rồi, ngươi nên… quên tất cả đi.”
“Ta không tin!” Đáy lòng dù buốt giá, Hà Ứng Hoan vẫn cố gắng vẫy vùng, “Nếu ngươi thật sự không thích ta, sao ngươi còn giữ lại xúc xắc của ta?”
Giang Miễn giật mình, đáy mắt hơi tối lại rồi nhanh chóng khôi phục như thường, “Không sai, ta đúng là không cần đến thứ đồ chơi này.”
Vừa nói hắn vừa không nhanh không chậm đưa hai viên xúc xắc đến trước mặt Hà Ứng Hoan.
Thế nhưng Hà Ứng Hoan nào đâu chịu nhận? Y lập tức lùi về phía sau, buồn bực không nói lời nào quay đầu sang hướng khác.
“Sao? Ngươi cũng không cần nữa? Phiền nhỉ.” Giang Miễn rũ mắt ngắm nhìn xúc xắc trong tay. Hắn thoáng dùng sức nắm bàn tay lại, đợi đến khi mở ra, trong lòng bàn tay chỉ còn bột trắng.
Hà Ứng Hoan đăm đăm nhìn, kinh ngạc không thốt nên lời.
Giang Miễn không nhiều lời nghiêng tay, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-chang-tuong-tu-tan-xuong-cot/2519199/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.