Giang Miễn và Hà Ứng Hoan mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, mấy ngày tiếp theo thế mà cũng trôi đi bình an vô sự, ngoại trừ mỗi khi gặp nhau có đôi chút xấu hổ, hai người lại trở về giống như ngày trước.
Chỉ nháy mắt đã đến buổi sáng ngày thứ ba.
Hai người rời phủ từ sáng sớm, sóng vai đi đến địa điểm tỉ võ ở ngoại thành Lâm An. Hà Ứng Hoan quyết định được ăn cả ngã về không nên tinh thần vô cùng phấn chấn, dọc đường đi nói nói cười cười. Giang Miễn không dám quá thân cận với y lại không cách nào nghiêm mặt dọa người, đành phải thuận theo tự nhiên đàm tiếu vài câu.
Hai người đi hơn nửa ngày, không ngờ đã tới trưa.
Giang Miễn nghĩ Hà Ứng Hoan không có nội lực chắc sẽ mệt mỏi, vì thế, hắn dừng lại ở quán trà ven đường nghỉ ngơi, lại mua thêm hai cái bánh bao ăn trưa.
Khi mới ăn được một nửa, bụi đường bỗng cuốn lên từ tiền phương, xa xa có hai kẻ cưỡi tuấn mã đang phi tới. Chẳng mấy chốc, hai con ngựa đã dừng lại trước cửa quán trà, một thanh niên vận hắc y xoay người nhảy xuống, lạnh lùng nói một câu, “Trà.”
Người nọ đeo trường kiếm, nét mặt không biểu cảm, đôi mắt trong sạch, lạnh lùng khiến người kinh sợ. Gã có tướng mạo cực kì anh tuấn, thế nhưng gò má trái lại hiện lên một dấu tay hồng hồng nhìn thật tức cười.
Đi đằng sau gã là một thiếu niên chỉ độ mười tám, mười chín tuổi, trang phục không khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-chang-tuong-tu-tan-xuong-cot/2519172/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.