Sáng sớm ngày thứ hai, Hà Ứng Hoan quả nhiên được ra ngoài cùng Giang Miễn như mong muốn.
Hai người xuất môn hơi sớm, lúc này, trên đường vẫn chưa có ai. Cười cười nói nói một hồi, Hà Ứng Hoan bỗng nhiên dừng lại trước một con hẻm nhỏ. Liếc mắt nhìn bốn phía, y vỗ tay khẽ nói, “Chính là chỗ này.”
Giang Miễn quét mắt một vòng vẫn chẳng phát hiện ra có gì kì lạ. Hắn không khỏi ngẩn người, mù mờ hỏi lại, “Chỗ nào?”
Hà Ứng Hoan chuyển mắt, một nụ cười nhẹ bỗng hiện ra bên môi. Y đi qua đi lại bên góc tường vài lần, cúi đầu cắn cắn ngón tay cái, sau đó cười hì hì nói ra hai chữ, “Bí mật.” Dứt lời, y vung tay áo bước nhanh về phía trước.
Nét mặt y lúc này vừa tinh nghịch vừa đáng yêu, y lại còn cúi đầu ngâm nga một khúc hát, nhìn có vẻ thật vui sướng. Giang Miễn không hiểu ra sao cũng chẳng tìm được nguyên nhân, chỉ đành nhanh chân đuổi theo.
Hóa ra, cái hẻm nhỏ này chính là nơi Hà Ứng Hoan lần đầu tiên gặp Giang Miễn. Cách hơn một tháng, Giang Miễn đã quên mất từ lâu, Hà Ứng Hoan lại ghi nhớ kĩ càng. Khi y nghĩ lại thời điểm ấy, cả cõi lòng tràn đầy ngọt ngào, dị thường hạnh phúc.
Hai người cứ thế đi tiếp, bỗng nhiên một sòng bạc hiện ra trước mắt.
Hà Ứng Hoan vừa nhìn thấy thế đã cứng người bất động, mắt sáng trưng lên, chân định bước vào bên trong. Giang Miễn thấu hiểu, vội kéo lấy cánh tay y lôi sang một con đường khác. Hắn cười nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-chang-tuong-tu-tan-xuong-cot/152462/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.