Cười một trận xong, Giang Miễn mới vỗ vỗ vai hỏi Hà Ứng Hoan, “Ngươi luyện kiếm lâu như vậy đã thấy mệt chưa? Không bằng vào ngồi nghỉ trong thư phòng ta một lát.”
Hà Ứng Hoan chỉ sợ không thể kết thân cùng hắn, vừa nghe được lời này, y đã gật như mổ thóc đáp ứng ngay, “Được đấy.”
Nhưng lại phát hiện ra mình quá mức hăng hái, y đỏ cả mặt, giả vờ ho khan vài tiếng rồi mới dùng giọng khách sáo sửa lời, “Làm phiền Giang đại hiệp rồi.”
Giang Miễn càng nhìn dáng vẻ y làm bộ càng thấy tinh nghịch, đáng yêu khôn xiết. Hắn xoay người, vung tay áo dẫn đường.
Thư phòng của Giang Miễn cách đây không xa.
Qua những gì tìm hiểu được từ hạ nhân Giang phủ, Hà Ứng Hoan biết Giang Miễn trông coi gian thư phòng bảo bối này rất nghiêm ngặt, người thường không thể đặt chân vào, chỉ duy có khách quý mới được tới uống chén trà. Y thầm đắc ý mình chỉ mới quen biết Giang Miễn mấy ngày đã có thể tới đây, thế nhưng vừa bước chân vào phòng, y liền cả kinh.
Phòng ốc sạch sẽ, thanh tịnh được bày biện theo lối cổ xưa văn nhã. Bên trái, trên giá sách là rất nhiều điển tịch, bên phải treo không ít tranh chữ vẽ cảnh núi sông, trên bàn là bộ văn phòng tứ bảo được đặt ngay ngắn, mùi mực tỏa thơm phức. Lá trúc chen ngang bên khung cửa sổ như tăng thêm một phần hưng trí. Nếu không phải đã quen biết Giang Miễn từ trước, y hẳn sẽ tưởng đây là thư phòng của một vị tú tài uyên bác chứ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-chang-tuong-tu-tan-xuong-cot/152457/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.